Hoa hậu Áo dài từng trầm cảm đến mức muốn tự sát nhưng lại tưởng bị “chơi ngải”
(Dân trí) - Dẫn chứng câu chuyện của Lady Gaga, Selena Gomez hay bức thư tuyệt mệnh rùng mình mà giọng ca chính nhóm Shinee để lại, Hoa hậu Áo dài Tuyết Nga khẳng định đây là “căn bệnh thế kỉ của ngôi sao”. Cô tiết lộ, bản thân từng trầm cảm đến mức muốn tự tử mà lại nghĩ “mình bị chơi bùa ngải”.
“Trầm cảm là căn bệnh thế kỉ của ngôi sao, chỉ sống khi tự cứu chính mình”
“Trầm cảm - nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại là căn bệnh giết chết hàng loạt tài năng của giới nghệ thuật. Một ngôi sao tài năng nhưng lập dị như Lady Gaga phải thú nhận mình phải chiến đấu với chứng trầm cảm cực ác liệt: “Tôi bị trầm cảm và luôn cảm thấy lo âu với mọi thứ xảy ra trong cuộc sống của mình”. Đó cũng là lý do cô sáng lập nên quỹ từ thiện mang tên Born This Way.
Hay năm 2015, nữ ca sĩ Selena Gomez phải vào trung tâm trị liệu tâm lý sau khi cô liên tục bị hành hạ bởi những nỗi lo sợ về cái chết kể từ khi cô được chuẩn đoán mắc bệnh lupus. Đáng sợ nhất là trong vài thập kỷ trở lại đây, các ngôi sao K-pop lần lượt là nạn nhân của căn bệnh này”, Hoa hậu Áo dài buồn bã nhớ lại.
“Tôi còn nhớ bức thư tuyệt mệnh mà giọng ca chính của nhóm nhạc nam Shinee - Jonghyun khiến bất cứ ai phải nổi gai ốc vì những cuộc vật lộn âm thầm trong đời sống riêng của các ngôi sao K-pop, những khó khăn lặng lẽ mà công chúng không hề biết tới.
Trong lá thư tuyệt mệnh của mình, Jonghyun viết: “Tôi đổ vỡ từ bên trong nội tâm. Chứng trầm cảm từ từ nuốt mất tôi và rồi cuối cùng nuốt trọn tôi, tôi không thể đánh lại nó”. Trầm cảm đáng sợ thế đó các bạn. Không biết bắt đầu từ khi nào nhưng đến khi ta phát hiện, sơ sẩy muộn một chút thì đã không còn kịp tự cứu mình khỏi bờ vực thẳm”, Tuyết Nga tâm sự.
“Đó là tháng 7/ 2017, cơ thể tôi cảm giác gần như kiệt sức, rệu rã... Tôi bắt đầu có dấu hiệu hoang tưởng, nhiều nỗi sợ cứ xuất hiện một cách vô hình", cô trải lòng.
Hoa hậu Áo dài Việt Nam 2019 nhớ lại giai đoạn bản thân phát hiện bản thân rơi vào căn bệnh trầm cảm: “Đó là tháng 7/ 2017, cơ thể tôi cảm giác gần như kiệt sức, rệu rã. Không chỉ thế, tôi bắt đầu có dấu hiệu hoang tưởng, nhiều nỗi sợ cứ xuất hiện một cách vô hình và không nguyên cớ.
Thế nhưng, tôi chưa mảy may nghi ngờ rằng mình bị trầm cảm. Tôi lại tưởng tượng mình bị ai đó chơi bùa ngải như nhiều câu chuyện trong giới vẫn hay đồn đoán. Nó khiến tôi hoảng loạn hơn, càng đẩy cơ thể tôi suy nhược, ăn không ngon ngủ không yên, mất mọi kiểm soát về cảm xúc lẫn hành động.
Thêm vào đó, tôi đã nhiều năm mất ngủ triền miên. Có nhiều khi trước đêm phải tham gia các cuộc thi hát Sao Mai toàn quốc, hay thi hát ở trường, để ổn định tinh thần hơn, tôi chọn cách làm bạn với thuốc ngủ.
Tôi dùng một lúc 2 viên nhưng vô ích. Tôi mệt mỏi vật vã tận 5, 6 giờ sáng hôm sau. Kiệt sức tôi mới thiếp đi trong vô thức. Mất ngủ và luôn sống trong nỗi sợ vô hình nhưng tôi buộc bản thân phải tiếp tục công việc và học tập như bao người mà không biết càng làm thế, tôi càng tự đẩy mình đứng trước vực thẳm vô hình”.
“Có những lúc quá mệt mỏi, ngộp thở, tôi đã từng nghĩ đến việc tự tử”
Cô tâm sự: “Vốn trước kia, tôi là người hay cười nói, thường giấu muộn phiền vào trong vì bản thân tôi không cho phép mình khiến mọi người xung quanh buồn theo mình. Một lần nữa, tôi tự đặt ra áp lực cho mình và cố gắng gồng gánh.
Vì đã có một tuổi thơ dài không mấy may mắn và đầy sóng gió, sự qua đời đột ngột của bố… như những cơn sóng ngầm, cứ thế cuộn trào. Tôi tự đặt tiếp áp lực nổi tiếng, áp lực phải bằng bạn bằng bè. Bởi trong lúc đó, tôi thấy mình quá bé nhỏ, không tiếng tăm địa vị, là cô gái chỉ biết cố gắng và hoàn thiện mình trong vô vọng.
Không đả thông được tư tưởng, tôi buộc phải làm đủ mọi cách để thoát ra nỗi tuyệt vọng. Dù sức khoẻ suy kiệt, đang phải điều trị thuốc theo phác đồ của bác sĩ, tôi vẫn ép mình gắn với âm nhạc. Và rồi, tôi bị bác sĩ nhắc nhở và doạ sẽ không điều trị nếu tôi vẫn cứ không nghe và cố gồng”.
Cô rưng rưng trải lòng: “Có những lúc quá mệt mỏi, ngộp thở và tôi cũng đã từng nghĩ đến việc sẽ kết thúc mọi thứ bằng việc sẽ tự tử, nhưng rồi thứ duy nhất kéo tôi lại là tình thương trỗi dậy khi nghĩ đến việc sau khi mình chết có thể mình sẽ được giải thoát, nhưng người ở lại sẽ thế nào, sẽ đau khổ ra sao, sẽ bơ vơ thế nào...
Bố tôi đã mất, tôi chỉ còn lại duy nhất mỗi mẹ và em trai. Tôi không nỡ làm họ đau, và rồi tôi vượt qua”.
Tuyết Nga xúc động khi bản thân đã vận dụng chính nghị lực để bước qua căn bệnh thế kỉ của các ngôi sao chỉ trong gang tấc: “Thuốc là điều kiện cần và tình yêu thương của những người thân là điều kiện đủ để giúp tôi vượt qua. Lúc trầm cảm là lúc tôi yếu đuối nhất, mong manh nhất, khó chịu nhất, xấu xí nhất. Và những người thân ấy, vẫn không từ bỏ mà vẫn luôn bên tôi mỗi ngày, lo lắng, quan tâm cho tôi mọi lúc...”
"Nghệ sĩ luôn luôn phải sống theo cách mà khán giả thích. Còn những gì riêng nhất, buồn nhất họ lại giữ rất kín cho chính mình khi đêm về buông tiếng thở dài..."
“Thật ra những nghệ sĩ như tôi đều có một tâm hồn ướt át, rất nhạy cảm và dễ cảm thụ mọi thứ. Tâm hồn của nghệ sĩ luôn sâu hơn người bình thường nên khi không vui hay đau đớn, họ cũng cảm nhận sâu sắc và nhân lên gấp bội. Cũng chính vì thế, họ rất dễ bị trượt dài trong cảm xúc của chính mình mà không biết vô tình đã rơi vào căn bệnh trầm cảm lúc nào.
Nghệ sĩ luôn luôn phải sống theo cách mà khán giả thích, nên có thể họ luôn muốn thể hiện ra bên ngoài tất cả những gì đẹp nhất, tốt nhất, để khán giả vui. Còn những gì riêng nhất, buồn nhất họ lại giữ rất kín cho chính mình khi đêm về buông tiếng thở dài”.
"Đừng đấu với trầm cảm mà hãy thả lỏng bản thân, thả lỏng cảm xúc"...
Và cô nhắn nhủ tới những người có chung hoàn cảnh: “Thuốc, bác sĩ hay người thân chỉ là yếu tố cần cho quá trình trị bệnh trầm cảm. Điều cốt lõi nhất vẫn chính là bản thân bạn. Đừng đấu với trầm cảm mà hãy thả lỏng bản thân, thả lỏng cảm xúc, có thể bạn tê liệt nhưng chính sự không gồng gánh mới là điểm tựa cho cảm xúc, dần nhẹ tênh và thoát khỏi nó khi gánh nặng được trút dần”.
Phương Nhung
Ảnh: NVCC