Tình cờ Bangkok...

(Dân trí) - Hà Nội chìm trong màn sương sớm đầu đông. Đi trên cây cầu vượt vừa thông xe, bỗng thấy như đang trôi xuống dòng suối mờ ảo thẳm sâu điểm xuyết những chấm vàng, chấm đỏ đèn xe nhấp nhoáng… Miền ký ức từ đâu chợt ùa về…Ngày ấy chúng mình gặp nhau tại Bangkok.

Chiều mưa Bangkok ngày nào... (ảnh minh họa)
 
Chiều mưa Bangkok ngày nào... (ảnh minh họa)
Chiều mưa Bangkok ngày nào... (ảnh minh họa)

 

Nghề hàng không cho anh cơ hội thỏa chí tung hoành, đi nhiều gặp gỡ cũng kha khá. Bao ấn tượng rồi cũng trôi qua, để dành chỗ nạp thêm những hình ảnh mới tại những miền đất mới với những con người mới…

 

Bỗng một ngày như thể mỏi gối chồn chân, đôi chân tưởng đã quen với không gian chật hẹp trên mây hơn là với những con đường luôn quá tải ở thành phố quê hương, ngẫu nhiên chọn một điểm dừng tại Bangkok – nơi anh đã quá quen thuộc với 3 từ viết tắt BKK.

 

Thật ra cũng chẳng định mua sắm gì, nhưng không biết có phải do duyên trời định hay không mà mưa như trút nước... Vừa từ chuyến du ngoạn bằng thuyền trên sông lên, mãi mới bắt được chiếc taxi sặc sỡ màu cam veo veo rẽ làn nước ràn rạt hai bên cửa kính, anh xuống xe ngay đầu lối rẽ vào căn hộ của anh bạn Việt kiều mà vẫn không thể về được vì bị bị nước mưa quất tới tấp đến đau nhức cả mắt. Lao vội vào siêu thị gần đó, anh sững người nghe một giọng nữ hỏi mình bằng tiếng Việt thoảng âm sắc miền Trung quê mình: - Thưa, anh mới từ bên nhà sang? Sẵn có khăn khô đây, anh lau tạm kẻo nhiễm lạnh.

 

Gương mặt bầu bĩnh, em không thật đẹp nhưng có nét gì đó ở em rất cuốn hút (dù anh thường bị bạn bè ganh tị vì được làm việc giữa cả bầy tiên nữ nên hình như đã bị trơ lì cảm xúc trước cái đẹp. Chỉ có thể xuýt xoa trước cái nền nã, cái duyên dáng, cái nhẹ nhàng theo kiểu “hoa chanh nở giữa vườn chanh…”)

 

Gặp được đồng hương, lại biết anh cũng sinh ra trong một gia đình vốn là Việt kiều Thái Lan về nước, em tha thiết mời anh ghé nhà chơi “cho ông bà và ba mẹ em mừng”. Mấy ngày sau đó anh bỗng trở thành thượng khách ở nhà cô bạn mới quen. Sau đó cũng đã biết em là sinh viên năm cuối, tranh thủ đi bán hàng thêm để tự lập và cũng nhằm dắt lưng thêm vài kinh nghiệm sống (“Như cô con gái vị tỉ phú kiêm chính khách nổi tiếng (thời đó), cũng vẫn đi chạy bàn, bán hàng ngoài tiệm như con dân thường đó thôi” – em kể). Và có lẽ cũng lâu lắm rồi, anh mới được sống trong bầu không khí thấm đẫm nỗi niềm hoài niệm đất Việt mến thương của mình đến thế.
 
Và Hà Nội trong sương hôm nay... (ảnh minh họa: Hữu Nghị)
Và Hà Nội trong sương hôm nay... (ảnh minh họa: Hữu Nghị)
 
Gọi trong lòng ta bao hoài niệm (minh họa: Vũ Toản)
Gọi trong lòng ta bao hoài niệm (minh họa: Vũ Toản)

 

Anh khá thường ghé nước này, nước khác, đã gặp gỡ không ít thành viên trong những cộng đồng Việt khác. Nào là cán bộ ta đi công cán nước ngoài, nào sinh viên du học, nào người đi lao động xuất khẩu rồi ở lại sinh sống, làm ăn…Tình yêu và nỗi quyến luyến với quê hương ở đâu cũng rất dễ dàng nhận thấy, nhưng với sự cảm nhận của riêng anh thì chưa ở đâu mà sự nặng lòng với quê hương bản quán, với cội rễ của mình lại được thể hiện theo cách ấm áp, dễ đi vào lòng người đến thế như ở gia đình ba thế hệ vẫn rất truyền thống Việt của em.

 

Thưởng thức hưa hết các món Thái và Việt qua ba đôi bàn tay tài khéo của bà nội, mẹ và em trổ tài, anh đã phải trở về với cuộc sống đời thường. Bao nhiêu là nước mắt, nhất là bà nội cứ cầm tay anh rưng rưng: - Con mà làm rể nhà ta là ông bà ưng nhất hạng…

 

Thế nhưng dù chỉ cách nhau một chặng đường bay ngắn ngủi xêm xêm từ Bắc vào Nam, từ Nam ra Bắc, transit qua Bangkok cũng khá nhiều lần… Nhưng mỗi khi dợm bốc điện thoại định gọi cho em, tính hẹn thêm một lần gặp nữa… mà sao anh vẫn không thể.

 

Mẹ luôn giục dã anh tìm cho mình một tình yêu mới để chấm dứt cảnh gà trống nuôi con… Mỗi lần như vậy trong tâm trí anh lại hiện lên hình ảnh cô gái Việt chỉ thoáng qua trong đời như một ảo ảnh trong cái chiều mưa tầm tã ở BKK ấy.

 

Hà Nội lại mù sương…Cũng trong một ngày đất trời như hòa làm một trong màn khói sương mờ ảo… cô ấy đột ngột ra đi để lại trong anh cả một trời thương nhớ…. Hà Nội – Bangkok đâu có bao xa, nhưng có lẽ anh vẫn chưa thể vượt qua nỗi đau của chính mình...

Vũ Tùng Linh