Bạn đọc viết:

Quảng Bình quê ta ơi…

(Dân trí) - Tôi là người con Quảng Bình, hiện tôi đang sống xa phương... Nhìn thấy cảnh nhà tan cửa nát sau khi siêu bão số 10 - cơn bão lịch sử đổ vào Quảng Bình thân yêu – mà lòng tôi đau như bị dao cắt, lo lắng khôn nguôi…

(ảnh: Đặng Tài)
(ảnh: Đặng Tài)

 

Trái tim tôi nhói đau khi lần đầu tiên trong đời tận mắt chứng kiến hình ảnh quê hương bị bão tàn phá qua các video do các anh chị ghi lại trong lúc tâm bão quét qua Quảng Bình - vùng đất có bề ngang eo hẹp nhất đất nước VN mà những người con phương xa như chúng tôi luôn canh cánh trong lòng nỗi nhớ, niềm thương…

 

Nơi đây là miền cát trắng, đất không màu mỡ, vốn đã bị chiến tranh tàn phá nặng nề...Dù  cho từ khi kết thúc chiến tranh Quảng Bình ngày một phát triển đi lên và tôi cũng đã chứng kiến được sự đổi thay từng ngày của quê hương mình, nhưng đâu đó trong tâm can tôi vẫn thầm lo rằng đi lên ắt cũng có lúc phải đi xuống, nhất là khi tôi phải chứng kiến những trận bão tràn qua quê mình.

 

Đó là khi những cơn mưa như xối nước từ trên trời xuống, để rồi tiếp đó là những trận lụt nước ngập tới tận nóc nhà... Gió bão, lũ lụt ảnh hưởng ghê gớm thế nào đến tài sản và tính mạng của người dân thì ai cũng biết rồi đó.... Thương quá những con người Quảng Bình thật thà chất phác, có gì nói vậy, kiếm miếng ăn vất vả những lúc nào cũng sẵn sàng sẻ chia. Người Quảng Bình dễ thương và chịu khó. Từ thủa xa xưa ở miền đất nghèo này mọi người đã có ý thức cố gắng vươn lên trong cuộc sống “sao cho bằng bạn bằng bè...

 

Nhưng xin thưa rằng càng cố thì có khi lại thành... “quá cố”! Như cơn bão số 10 vừa đi qua, Quảng Bình thơ mộng, thanh bình, có những vẻ đẹp tiềm ẩn và giờ đây là nhiều ngôi nhà cao tầng, mái ngói, cây cối tươi tốt  tạo nên một tấm thảm xanh hiền hòa, mát mắt thay cho cát trắng lóa mắt ngày nào.... Vậy mà phút chốc đã bị biến thành một vùng đất hoang tàn, đổ nát. Cây cối ngổn ngang, cột điện đổ rạp từng dãy, những ngôi nhà xinh xắn giờ đây đã tan tác theo gió bão về tận phương nào....

 

Tôi không tưởng tượng được rằng cơn bão lại mạnh như vậy, nó tràn qua và tàn sát hầu như tất cả cây cối, nhà cửa, vật nuôi…phá hỏng cảnh quan của một vùng quê nổi tiếng với những danh thắng như động Phong Nha, động Thiên Đường…. Thật sự là tôi không bao giờ muốn phải nhìn cảnh tượng này nữa, nhưng cũng hiểu  đó cũng có phần do chúng ta đang sống trên mảnh đất này mà lại tự phá hoại môi trường sống vốn hiền hòa quanh ta, dù là trực tiếp hay gián tiếp… Chính con người đã khiến cho khí hậu bị biến đổi, thiên tai trở nên khắc nghiệt hơn với những cơn bão mạnh lên một cách lạ thường vì con người thải ra các chất độc hại, chặt phá rừng, làm cho bầu khí quyển nóng lên...

 

Giờ đây Quảng Bình thân yêu lại một lần nữa đang phải khắc phục hậu quả quá nặng nề sau siêu bão. Dù tôi rất tin người dân quê tôi không bao giờ chịu khuất phục trước bất kỳ khó khăn, thử thách nào nhưng nhà cửa, tài sản, ruộng vườn… mất hết, tất cả lại quay về con số 0 sau bão nỗ lực, cố gắng… người dân biết tìm nơi đâu để mà tránh mưa, tránh gió, tránh đói rét…để làm lại từ đầu???  

 

Mong rằng mỗi người con Quảng Bình nói riêng, người VN chúng ta nói chung hãy cùng kêu gọi anh em gần xa hướng về mảnh đất miền Trung ruột thịt - nhịp cầu nối giữa hai miền Bắc – Nam, với tất cả trái tim và tấm lòng…

 

Nguyễn Văn Lâm:  nguyenvanlam100292@gmail.com