Dự án “Cơm có thịt”: Đừng nhìn từ góc độ “người ăn không hết…”

(Dân trí) - “Thế mới hay: muốn làm người tốt thì… phải có thật nhiều tiền (5 tỷ đồng trở lên)…?” (Lê Văn Cường) và “Chẳng lẽ xin cấp phép cho lòng từ thiện mà cũng phải… “chạy”?” (nick Nghi dinh 71)… Những câu hỏi thật nhức nhối liên quan tới dự án từ thiện “Cơm có thịt”.

Một miếng khi đói…

 

Một miếng khi đói…

 

Chỉ với 3 chữ thôi, nhưng cái tên Quỹ “Cơm có thịt” (CCT) xuất phát từ dự án từ thiện ấm áp tình người ấy đã nói lên tất cả…Đó là một thực tế dù không ai muốn có, nhưng nó vẫn tồn tại ở những vùng còn nhiều khó khăn trên chính đất nước chúng ta. Và còn có một thực tế nữa như nick Bcnguyncng nhấn mạnh và chất vấn:

 

“Mục đích của các quỹ thiện nguyện như “Cơm có thịt”, “Chăn ấm cho em”, “Áo mới tới trường” … là để vơi đi phần nào khó khăn, thiệt thòi của trẻ em những vùng khó khăn. Do vậy, toàn thể xã hội nói chung và các cơ quan quản lý nói riêng phải có trách nhiệm cùng chung tay.  Sao lại gây khó khăn, tắc trách như vậy? Đọc bài báo xong, tôi thấy rất buồn và lại chạnh lòng nhớ tới việc Bệnh viện Nhi Trung ương không cho quán cơm 5.000 đồng của Nguyễn Thành Trung “bán” cơm cho các bệnh nhân nghèo...”

 

Để giải đáp phần nào cho vế kia của câu hỏi, Nguyễn Công Bộc nhắc tới một điều thật giản dị:

 

 “Sống trên đời cần có một tấm lòng…”

 

Và rồi tới lượt Huy Tan Phat lắc đầu chua chát:

 

“Thời buổi kinh tế khó khăn như thế này thì lấy đâu ra tiền để mà từ thiện cơ chứ. Tiền còn phải đầu tư vào… các “ông lớn kinh tế”... Thôi bà con mình ạ, đừng có trông chờ vào từ thiện làm gì, thời buổi này không ai cho không ai cái gì đâu. Thôi cố gắng mà nuôi thêm con lợn, con gà để mỗi năm vào dịp Tết con cháu được bữa thịt no nê. Biết đâu đó lại là niềm hạnh phúc của người nghèo mà người giàu không có được. Họ giàu có, họ có thể ăn sơn hào hải vị mỗi ngày nên chắc không thể cảm nhận được cái ngon, cái ý nghĩa của miếng ăn. Còn người nghèo thi thoảng mới được miếng ngon, cho nên có thể cảm nhận được nó...”

 

Đáp lại là bao tấm lòng “lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá rách nhiều” từ mọi cự ly, khoảng cách rất gần đến rất xa…

 

“Thật ý nghĩa quá. Cho em hỏi: nếu phát động chuơng trình này với sinh viên trong nước thì sau khi quyên góp cần liên lạc ủng hộ ở đâu vậy ạ? Em muốn phát động chương trình này ở trường em, sau đó sẽ tuyên truyền tới các bạn sinh viên ở trường khác trên cả nước” - Pham Thanh Tuan: phamthanhtuan@gmail.com

 

“Xúc động quá CCT! Mình cũng luôn mong muốn là trong bữa ăn của các em có thịt… Cảm ơn tấm lòng của các anh chị em xa quê hương (đã và đang tích cực đóng góp, ủng hộ dự án) ...” - Phuong Doan: phuonghongno1@gmail.com

 

Bao nỗi niềm, cảm xúc cũng được bạn đọc sẻ chia nhân bàn đến một việc tưởng chừng như rất đơn giản trong thời hiện đại hôm nay. Đó là làm sao để có thêm chút “chất” cho bữa cơm của trẻ em nghèo khó khăn tại những điểm trường mà việc dạy và học, theo mô tả trong một bài viết của một đồng nghiệp chúng tôi là nhiều khi khiến “đến Thượng Đế cũng phải cười” ra nước mắt… Vậy mà ngay cả ước muốn đầy thiện nguyện hướng về con trẻ đó, cũng lại vẫn vướng phải những “rào cản” từ chính con người và được hiện hữu dưới hình hài cái gọi là “thủ tục hành là chính”:

 

“Tôi sinh ra và lớn lên ở một tỉnh miền núi Tây Bắc, nên hơn ai hết tôi thấu hiểu những khó khăn, vất vả, thiếu thốn của nhiều học sinh miền núi. Nhất là các em nhỏ học trường dân tộc nội trú hay các điểm trường lẻ ở vùng sâu, vùng xa. Việc làm của chú Tuấn thật ý nghĩa, thiết thực. Cảm ơn chú và mọi người. Mong quỹ sớm được thành lập để đem niềm vui tới các em nhỏ! Mong Bộ trưởng Nội vụ nhanh chóng ra tay xóa bỏ những rào cản thủ tục vẫn ‘hành là chính’ để Đảng ta, Nhà nước ta thực sự là CỦA DÂN, DO DÂN VÀ VÌ DÂN!” – Khanh Ngoc:  vankhanhtct@gmail.com

 

“Chuyện này là hoàn toàn có thật và đa số là với học sinh vùng dân tộc. Có những lớp học bán trú của học sinh học cả ngày (vì nhà xa) mà hàng tuần liền các em toàn ăn cơm với cá  khô, tối không có điện phải kẹp đèn pin vào cổ để học bài. Trường không ra trường, lớp không ra lớp, toàn là nhà tre- nứa - lá dột  nát. Trong khi đó các trường khác (nhất là ở các thành phố lớn) thì xã hội hóa giáo dục… vô bờ bến, nhưng chất lượng kiến thức thì hoàn toàn tỉ lệ nghịch. Mà hình như cả Bộ trưởng Nội vụ cũng như Giáo dục và Đào tạo không nhìn thấy thực trạng đó của xã hội hay sao ấy?... Đề nghị Đảng, Chính phủ và Nhà nước quan tâm hơn tới lĩnh vực này!” - PHHS:  PHHS@yahoo.com

 

“Tôi có đọc được câu chuyện cảm động trên một diễn đàn như sau: Trong một lần đi công tác trên vùng cao, một thanh niên gặp một cháu bé ngoài đường liền hỏi thăm 1 câu xã giao: "Cháu ăn cơm chưa?" thì nhận được 1 câu trả lời thật thà: "Cháu có ốm đâu mà ăn cơm". Hỏi ra mới biết, ở nơi đó chỉ khi nào ốm mới được ăn cơm. Thế mới biết còn rất nhiều nơi trên dải đất hình chữ S này, cuộc sống của người dân ta còn rất cơ cực. Vì vậy, rất cần sự hảo tâm của tất cả mọi người. Đừng quá vô cảm, khi mà cuộc sống của các vị đầy đủ vật chất cũng có phần là do sự thiếu công bằng từ những đứa trẻ kia đang gánh chịu mang lại cho quý vị” - Vũ Dũng:  tichlichhoatanminh2001@gmail.com

 

“Đọc xong bài viết này tôi thật sự cảm thấy buồn! Tôi cũng có dịp đến Hà Giang - nơi mà nhiều trẻ em quần áo mặc không đủ ấm, chân không giày dép, đầu không mũ trong thời tiết giá lạnh. Vì điều kiện bản thân có hạn, tôi chỉ tặng được các cháu gói bánh, gói kẹo nhưng tôi đã thấy niềm vui trong ánh mắt các cháu khi nhận những món quà nhỏ như vậy. Nay có những người có điều kiện hơn, tâm huyết thành lập quỹ với tên và mục đích thiết thực "Cơm có thịt", vậy mà cũng khó khăn thế sao? Phải chăng các cán bộ của chúng ta bữa cơm nào cũng đã có thịt rồi nên cảm thấy bình thường, nhưng miếng thịt vẫn còn là mơ ước với trẻ em ở không ít nơi trên đất nước ta đấy... Là một cá nhân, tôi mong rằng ngài Bộ trưởng cũng như các cán bộ liên quan (nếu chưa từng) thì hãy ít nhất một lần thử về thăm trẻ em nghèo nơi vùng cao của Tổ quốc...” - Slitrung:  slitrung@yahoo.com

 

“Cảm ơn Nhà Báo Trần Đăng Tuấn. Tôi đã có dịp đi qua những nơi  vùng sâu, vùng xa mà nhất là vùng cao nơi Tây Bắc của Tổ quốc. Ở đó đời sống của người dân, nhất là trẻ em còn gặp rất nhiều khó khăn thiếu thốn. Tôi luôn đánh giá cao những tấm lòng hảo tâm đã đang và sẽ dành những gì có thể cho các em, dù chỉ là rất nhỏ bé. Tôi cũng cảm ơn tấm lòng, tâm huyết và tình cảm mà nhà báo dành cho các em. Tôi sẽ cố gắng dành những gì có thể để giúp đỡ các em. Nhờ quý báo chuyển dùm địa chỉ hoặc tài khoản của Quỹ để tôi có điều kiện giúp đỡ các em. Thật buồn vì hiện tại những người hưởng lương nhà nước được giao việc quản lí, phát triển và kêu gọi lòng hảo tâm thì lại tắc trách, thờ ơ. Còn những tấm lòng hảo tâm muốn giúp đỡ các em thì lại… cần phải có điều kiện mới được phép giúp đỡ sao???” - Dương Quang Dung:  dung.duongquang@yahoo.com.vn

 
(minh họa: Vũ Toản)
(minh họa: Vũ Toản)
 

Lòng tốt cũng cần… giấy phép?

 

Câu hỏi đó được rất nhiều bạn đọc khác láy lại, để rồi lại phải tự suy luận + diễn giải tiếp qua thực tiễn cuộc sống về cái gọi là “văn hóa phong bì”, là “chạy chọt”, là “đi cửa sau”…

 

“Trong khi nhiều người được giao chức trách không kiểm soát nổi những cái xấu trong xã hội, thì đồng thời họ lại ngăn chặn những việc tốt. Như vậy thì nhân dân đóng thuế để trả lương cho họ nhằm mục đích gì? Phải chăng để có được cái quyết định đó, những tấm lòng từ thiện lại phải… có cái phong bì…thì mới có con dấu và chữ kí. Ông Bộ trưởng (hoặc vị giới chức liên quan) đi công tác gì mà đến nỗi 5 tháng không có được 10 phút để xem và kí, giải thích như vậy có ai tin nổi không??? Nghe mà bức xúc quá...” - Quan.pham:  nhuquan2003@yahoo.com

 

“Đọc bức thư trên tôi không cầm được nước mắt, tôi thấy chả có lý do gì để chưa ký đồng ý cho lập dự án "CƠM CÓ THỊT" cho thiếu nhi vùng cao. Cái tên gọi đó chẳng có lý do gì phải thay đổi, bởi vì đơn giản là khi đọc cái tên đó đã nói lên tất cả rồi. Và khi đọc thấy cái tên đó, nếu ai chưa HIỂU thì ĐỌC và đọc rồi thì SẼ KHÔNG CẦM NỔI NƯỚC MẮT  vì nội dung của dự án. Tiếp đó là càng thấy rõ sự quá vô lý cho việc chậm ký đồng ý cho thành lập dự án...Chính xác là đã có nhiều người tốt, họ đã âm thầm làm từ thiện mà chẳng cần ai biết, chẳng cần phải có mức kinh phí ban đầu là bao nhiêu mới "ĐƯỢC PHÉP LÀM TỪ THIỆN". Và tôi nghĩ, ông Bộ trưởng có bận mấy thì bận, quan trọng là ban thư ký hay trợ lý của ông có nhìn thấy thực chất tầm quan trọng cũng như tính cấp thiết của việc trình ký không thôi. Nếu thấy được tầm quan trọng thì đã phải trình lên người có thẩm quyền ký duyệt rồi. Xin "AI ĐÓ" hãy vì những "LÁT THỊT MỎNG" trong bát cơm của những người chỉ được ăn cơm trắng với canh từ nhiều năm nay - hãy động lòng trắc ẩn mà nghĩ về điều đó!” – nick Phụ nữ VN: vuagamothoi@yahoo.com.vn

 

“Một dự án đầy tính nhân đạo và cũng chẳng hề xin kinh phí của nhà nước. Nhà báo Trần Đăng Tuấn cũng là một người có tiếng nói nhất định trong xã hội mà còn khó khăn thế, thử hỏi đơn từ của người dân thấp cổ bé họng thì còn bị ‘ngâm’ đến đâu? Nhiều lúc ức đến tận cổ mà chẳng biết kêu ai. Các ông ấy lên trước Quốc hội trả lời chất vấn thì nói hay như…đài. Trong khi cải cách hành chính là phải ở ngay đây chứ đâu, vị giới chức nào mà chậm giải quyết đơn từ của dân để quá thời hạn qui định, thì hãy cứ cách chức đi cho dân nhờ. Chứ cứ nói cải đi cải lại mãi mà chẳng chuyển biến gì, dân mất lòng tin lắm” - Quốc Dân:  khuevan15@yahoo.com...
 
(minh họa: Vũ Toản)
“A DIME FOR A MEAL” (có nghĩa là “mười xu cho một bữa ăn”) - câu slogan đầy tính nhân văn của “Cơm Có Thịt” từ nước Mỹ

 

Ranh giới giữa lòng tốt và sự… vô cảm nhiều khi chỉ là khoảng cách vô hình, khiến cho những ai có một tấm lòng không khỏi suy tư, day dứt trước trăn trở như của Lê Văn Cường  lvcuong.ktnd@ygmail.com về một con số được ấn định (không hiểu là dựa trên quy chuẩn nào)?

 

“Thế mới hay! Muốn làm người tốt thì… phải có thật nhiều tiền (5 tỷ đồng trở lên). Nhưng cũng phải nhận ra rằng có nhiều người rất giàu (vì họ có thể phung phí hàng ngàn tỷ), nhưng không bao giờ thành người tốt được cả”.
 
Dự án "Cơm có thịt" đang cần lắm những góc nhìn từ phía "kẻ lần chẳng ra", chứ từ phía những "người ăn không hết" thì... thôi rồi! Muốn làm người tốt đâu có quá khó, nhất là khi ta có điều kiện hơn người. Chỉ là có muốn làm hay cứ tự khóa lòng mình trước những cảnh đời...

 

Khánh Tùng