Chỉ còn mình em với mùa đông Hà Nội
(Dân trí) - Không quen biết nhà văn Nguyễn Văn Thọ, nhưng nhân vật nữ chính Quyên của ông như bước ra từ chính cuộc đời tôi. Chỉ hơi khác một chút, người mở lòng đón nhận cô gái Việt làm mẹ đơn thân thời đó là anh với cảnh ngộ cũng đầy éo le, trắc trở.
Thế là cả nhóm đi thoát, chỉ mình tôi bị lôi vào rừng y hệt số phận của Quyên. Tới khi biết mình đã mang thai cũng là lúc tôi được “chuộc” ra nhờ một lá thư gửi trộm được cho cô bạn thân đang ở Berlin, nhân cái lần hiếm hoi được hắn ta cho đi cùng ra thành phố biên giới gần đó mua ít đồ dùng phụ nữ.
Hắn chấp nhận thả con tin cùng lời hứa hẹn “Nếu sinh con trai, anh sẽ tới đón và lo cho mẹ con em đầy đủ”. Một ngày cũng nên nghĩa, sinh con gái trong khu trại dành cho người tị nạn bên Đức, tôi vẫn đỏ mắt ngóng trông gã chồng hờ… tới nay chưa một lần gặp lại.
Tiếng Đức một chữ bẻ đôi không biết, tiền không có một xu, con nhỏ lại èo uột như giẻ vắt vai…tôi như đi từ địa ngục này sang địa ngục khác... Đôi lần đã ôm con thẫn thờ hàng giờ bên hồ nước vắng vẻ, chỉ vì quá thương con nhỏ dại nên chưa dám nhảy xuống dòng nước giá buốt.
Tình yêu đến với chúng tôi từ từ, rất chậm chạp nhưng gây bất ngờ cho cả hai. Anh vẫn rất nặng lòng nhớ thương cô vợ Đức cùng 2 đứa con xinh đẹp. Còn tôi cứ cố nuôi hy vọng lương tâm và tình cảm cha – con sẽ có ngày thức tỉnh gã trai trẻ bị dòng đời xô đẩy phải sống cảnh “người rừng” nơi xứ tuyết, trong khi ở VN vợ con gã vẫn ngóng chờ.
Trông to lớn, vụng về nhưng “Díchvít” (tôi và bạn bè Việt hóa tên anh thế cho dễ gọi) thật ra là một con người rất tình cảm và khéo léo. Anh chăm sóc mẹ con tôi như một ôsin chuyên nghiệp. Sinh nhật con gái một tuổi cũng là hôn lễ giản dị của chúng tôi. Lương lái xe chẳng đủ cho anh tặng cô dâu mới nhẫn kim cương, voan và váy cô dâu cũng “miễn” nốt. Bù lại chúng tôi đã có một gia đình trọn vẹn, để rồi kể từ đó đường đời của cô gái Việt thất bại mọi đường là tôi ngoặt sang một ngả khác tràn đầy ánh nắng…
Một căn hộ xinh xắn đã được Dichvit “bí mật” mua ở ngoại ô Hà Nội và tự tay trang trí từng phòng với sự khéo léo và tinh tế khác hẳn với vẻ ngoài thô mộc, chân chất đã bao năm qua chiếm trọn trái tim người vợ Việt “chồng ta áo rách ta thương/chồng người áo gấm xông hương mặc người”.
Chúng tôi đã định lo cho con gái vào đại học xong, sẽ đi đi về về Berlin – Hà Nội, nhưng bạo bệnh đã cướp mất Dichvit của tôi…Có những nỗi buồn đau chẳng thể nói nên lời…Tình yêu có biên giới nào ngăn cản được không anh…
Chuyến trở về này lần đầu tiên kể từ khi anh xuất hiện trong đời tôi, người vợ Việt bé nhỏ của anh phải đi một mình. Nhặt chiếc lá vàng rơi, tôi thay anh thả trôi theo sóng nước Hồ Tây… Chợt thấy nước mắt mình rơi lã chã… Mùa đông này Hà Nội lạnh lắm, anh ơi!!!
Lan Xuân (từ Berlin)