Nhân dịp Ngày quốc tế Người cao tuổi:

Nghĩ suy về chữ THỌ

Trời sinh ra, không có “con” nào trong giới động vật mà không “ham sống, sợ chết”, nghĩa là đều muốn... “Thọ”! Con Người lại càng thế. Nhưng “Người” khác “Con” ở chỗ, khi cần thiết, dám hy sinh mạng sống của mình vì đại nghĩa, vì Tổ quốc, vì cả Người khác nữa!

Mọi người hẳn đều thuộc nằm lòng câu: "sinh có hạn, tử bất kì". Vâng, quả là Thiên nhiên vĩ đại thật! Nếu như "tử" cũng tính được hạn định cụ thể như "sinh", thì e rằng cuộc sống sẽ giảm thi vị đi nhiều lắm. "Bất kì" mới tạo nên sức hấp dẫn đến cùng và niềm hy vọng khôn nguôi, đối với tất cả chúng ta! Người ta còn phân biệt: một ai đó chết trẻ, thì khi cáo phó phải dùng chữ "hưởng dương", chứ không được dùng chữ "hưởng thọ". Cho nên "Thọ" chính là một trong những tiêu chí của Hạnh Phúc - đối với bản thân người thọ cũng như với con cháu... người ấy. "Thọ" cũng là đặc trưng của xã hội tiến bộ, bởi sự đóng góp to lớn của những phát minh vĩ đại về công nghệ nói chung và y học nói riêng. 

 

Nhưng Con Người chúng ta thường khi về già hay tự đặt câu hỏi: "Thọ thế nào thì vừa? Thọ có thực sự là một điều Hạnh phúc không?". Trả lời câu hỏi này thật không đơn giản chút nào!

 

Bài viết tranh luận của bạn về vấn đề này xin gửi đến Diễn đàn Dân trí qua địa chỉ e-mail: thaolam@dantri.com.vn

Ý tưởng của câu hỏi trên không nằm ở chỗ muốn tìm giới hạn của sự sống, mà chính là muốn bàn xem sống đến khi nào, sống trong tình trạng thể xác và tinh thần ra sao, xứng đáng gọi là... Thọ? - bởi vì Thọ luôn luôn gắn với Hạnh Phúc; một khi đã không còn Hạnh Phúc, thì Thọ chả còn ý nghĩa gì cả! Thọ, trong trường hợp ấy, để làm gì? Trong thực tế, không một ai muốn chết cả; già yếu ốm đau đến mấy, với suy nghĩ "còn nước còn tát", cũng vẫn muốn được cứu chữa để sống. Nhưng  cũng có người tự thấy mình cũng "đã đến cõi", bệnh quá hiểm nghèo, không nên làm phiền con cháu, thanh thản chấp nhận "ra đi, về cõi vĩnh hằng"!... Nhưng cũng có những trường hợp khác:

 

Gần nhà tôi xưa có một cụ bà, khi sống thì suốt ngày còng lưng làm lụng hết nuôi con, lại nuôi cháu. Đến lúc già yếu, ốm đau phải nằm liệt một chỗ, lại không có lương hưu. Con cháu cho dọn dẹp cái bán mái vốn xưa là chuồng lợn, để đưa cụ xuống nằm đấy... chờ chết! Con cháu lý luận: "Phải đưa xuống đấy thôi! Suốt ngày cụ đái dầm ỉa rì, thối ai mà chịu nổi!" và: "Cụ sống, nhưng cũng phải để cho con cháu sống với nữa chứ?". Có lý lắm! Nhưng khốn nạn thay, những trường hợp như thế lại rất khó chết; nghĩa là lại rất "Thọ"!

 

Một "vụ" khác, không ở tổ dân phố tôi, mà ở tổ bên cạnh. Đó là một cụ ông. Cụ là một cựu chiến binh, lương đại tá bốn năm triệu gì đó. Cụ mắc chứng cao huyết áp, bị đột quỵ, rồi nằm suốt trên giường, sống "đời sống thực vật" mười mấy năm trời nay! Cụ không nghe thấy gì (hay là giả đò làm ra như thế?), không nói và do đó cũng không đòi hỏi gì trong suốt ngần ấy năm. Những năm đầu còn có họ hàng, bạn bè, người thân qua lại hỏi thăm; sau cứ thưa dần. Mấy năm nay thì chỉ mình cụ nằm bất động như chết trên chiếc giường quen thuộc với lủng củng mấy đường ống dẫn ra và dẫn vào cơ thể cụ. Vợ con vẫn chăm sóc cụ hàng ngay rất chu đáo. Không chu đáo thì sao cụ "sống" được ngần ấy năm? Vả lại có nặng nề gì lắm  đâu mà không chu đáo? Việc "ăn, uống, tiểu tiện, đại tiện" của cụ đều qua đường ống tất; rút ra thay rửa là xong! Năm nay cụ đã ngoài tám mươi, và cứ tình trạng này, chắc cụ còn "Thọ" chưa biết đến bao giờ?!. Cụ càng Thọ, con cháu càng mừng!..

 

"Thọ thế nào thì vừa? Thọ có thực sự là một điều Hạnh phúc không?" - Giá như có ai đó trả lời được câu hỏi này!  

 

Trần Huy Thuận
(Nam Định

 

LTS Dân trí - Chữ “sinh” và “tử” gắn liền với đời một con người. Đấy là quy luật của tự nhiên, có tính khách quan, mà mọi người - dù muốn hay không - đều phải chấp nhận.

 

Xã hội càng tiến lên, khoa học dinh dưỡng càng phát triển thì tuổi thọ càng được nâng cao, Nhưng hạnh phúc của đời người không chỉ phụ thuộc vào việc thọ bao nhiêu tuổi mà quan trọng hơn là được sống thanh thản trong  những năm tháng cuối đời.

 

Kinh nghiệm cho thấy, những con người có ý chí phấn đấu và có tấm lòng nhân hậu, biết sống có ích cho gia đình, cho xã hội, lại biết chủ động lo xa cho lúc tuổi già thì đấy thường là những con người được hưởng hạnh phúc. Đến khi “nhắm mắt xuôi tay” cũng được thanh thản, để lại một tấm gương tốt đẹp cho con cháu.

 

Sống như vậy là có ý nghĩa và chết như vậy cũng là vẹn toàn. Đấy cũng là những người được hưởng Thọ với ý nghĩa tốt đẹp.