Phát ốm với mẹ chồng thích dạy con dâu cách... làm mẹ
(Dân trí) - Các mẹ cứu em với, Tết đến nơi mà trong nhà căng thẳng quá, tất cả cũng vì bà nội của con em lúc nào cũng can thiệp vào việc con dâu nuôi dạy cháu. Mấy hôm trước em bật lại, thế là bà mặt nặng mày nhẹ, dỗi gần tuần nay.
Ở với bố mẹ chồng căng thẳng lắm, không hiểu mọi người thế nào, chứ em stress kinh khủng. Từ lúc em sinh con đến giờ, ngoài tháng đầu ở cữ bên nhà ngoại được ổn định tâm lý, chăm sóc tốt, hỗ trợ vừa phải, thì còn lại lúc nào em cũng không ức chế thì căng thẳng sợ sệt lúc ở bên nhà chồng. Mẹ đẻ em thực tình chẳng phải nuông chiều phục vụ con gái đến tận chân răng gì đâu, mẹ chỉ hỗ trợ công việc quanh em bé lúc em còn đau thôi, bà rất ý nhị để em dành thời gian cho bé con mới sinh, không quản tất tật mọi thứ. Em vừa được mẹ giúp, lại có nhiều thời gian bên con, chăm con theo bản năng của mình, tâm lý thoải mái, sữa nhiều, con mau lớn.
Về nhà nội biết tay nhau ngay. Bởi bà nội của con em, không hiểu có phải vì quá yêu cháu hay vì bản tính ưa áp đặt, thích điều khiển, bà luôn can thiệp vào việc con dâu nuôi cháu. Em nói không ngoa chứ em cho con bú thế nào bà cũng ý kiến, đặt con thế này, giữ bầu sữa thế kia, "mày cho con bú thế sữa nó xuống sao được/ mày cho ti thế cháu tao nó sặc" (mẹ chồng em hay gọi các con trong nhà là mày - em nghe quen thì cũng thấy chẳng sao, em khó chịu cái tính bà thích chỉ đạo thôi). Mẹ chẳng hỗ trợ em giặt quần áo đâu, nhưng cứ thấy em lôi đồ con đi giặt là liếc theo, có khi lóc cóc chạy lại chỉ đạo "đừng có vắt xoắn quần áo con, nó lại hay vặn người đấy". Bà soi em từ việc nhỏ nên việc lớn càng không từ.
Cho đến giờ con em 3 tuổi rồi vẫn không thoát ra được cái bóng của bà, em vô cùng bức xúc. Bà giữ cháu không cho mang gửi trẻ, vợ chồng em đi làm nên bà trông cháu. Cũng vì trông cháu nên bà nghĩ bà có toàn quyền với cháu, cả cái quyền nói vợ chồng em phải làm cha mẹ như thế nào.
Bà phàn nàn đủ thứ, từ thức ăn em mua về chuẩn bị cho con, đến thời gian em luyện cho con ngủ, ngay cả quần áo em mua cho con mặc cũng có khi bị chê ỏng chê eo. Việc nào bà cũng chỉ đạo, như thể cách của bà là tốt nhất, ngoài ra toàn dở hơi hết cả.
Em nhất định đưa con đi học, với lý do nó lớn rồi, cần môi trường để phát triển ngôn ngữ, tính kỷ luật, và học các kỹ năng. Cản mãi không được bà đành đồng ý, nhưng lại đòi đưa đón cháu. Thế rồi bà cho cháu đi học buổi đực buổi cái, lúc nào cũng nói với con em "đi học làm cái gì nhỉ, ở nhà chơi với bà". Cô giáo ở trường gọi điện góp ý em nên cho con đi học đều, để con quen trường lớp và ổn định kỷ luật. Em góp ý lại bà. Nói thật từ lúc sinh con đến giờ, đây là lần đầu tiên em bật qua bật lại với mẹ chồng về chuyện con em. Tranh luận thôi, vì em không muốn bà o bế nó nữa. Thế mà bà giận suốt mấy hôm nay liền.
Chồng em nói em không nên để ý bà, bà quen như vậy với cháu từ bao lâu nay rồi, có bà chăm con cũng tốt, mình không nên ý kiến. Anh bảo em nên xin lỗi bà cho êm nhà vì cũng sắp Tết rồi, nhưng em không muốn thỏa hiệp. Lần này xin lỗi thì chắc mãi mãi về sau em cứ chịu sự can thiệp, chỉ đạo của mẹ chồng trong việc nuôi dạy đứa con này và cả những đứa con sau mất.
Ánh Hồng