Chuyện lạ: Dân vùng lũ sợ canô cứu trợ
Trong khi dân sống trong các vùng bị lũ chia cắt mong chờ canô cứu trợ tiếp tế mì tôm, nước uống thì tại nhiều vùng của huyện Đức Thọ, người dân lại lo sợ mỗi lần nghe tiếng canô. Nhiều người còn ra hiệu để canô đừng tới gần nhà…
Đã qua ngày thứ sáu của trận lũ lịch sử, dưới cái nắng chang chang như giữa mùa hè, chúng tôi ngược dòng sông La trở lại các xã của huyện Đức Thọ (Hà Tĩnh), nơi nước lũ vẫn trắng trời.
Phía trên con đê La Giang cao tầm 3m, chốc chốc chúng tôi lại gặp một đoạn dài hàng chục lán trại được dựng tạm bằng mấy cọc tre, tấm bạt. Những lán trại chưa đầy 10m2 này là nơi trú tạm của cả người lẫn trâu bò chạy lũ.
Tới ngày 21/10, sau ba ngày nắng to nhưng nước vẫn còn ngập hơn 1m tại nhà dân ở xã Đức Tùng. Điều đáng chú ý là người dân ở đây, ngay giữa lúc đỉnh lũ, vẫn không đói, không khát như dân ở nhiều địa phương khác dù xã Đức Tùng cũng hoàn toàn bị cô lập.
Ốc đảo cô lập nhưng không sợ đói…
“Quen sống với lũ rồi nên bọn tui chủ động lắm”, anh Nguyễn Văn Tiến ở xóm 2 vừa nói vừa chỉ tay về hướng mấy cái thùng cao hơn 1m, đường kính 1m được bịt kín bằng nilông và dây thun vừa đựng gạo, vừa chứa nước. Cạnh thùng chứa đa năng này là một cái thau nhôm rộng khoảng 60cm - chắc dùng để giặt quần áo hàng ngày - nay được cho vào ít tro, gác hai thanh sắt lên miệng thau làm bếp.
Với gạo, nước và cả bếp dã chiến như vậy, nên như anh Tiến nói: “Nhà ngập nhưng cơm nước thì không lo. Chỉ lo là chưa khi mô thấy lũ rút chậm như ri, nắng to đã mấy ngày rồi mà nước vẫn đứng!”
Trước đó, chiều 20/10, chúng tôi lội nước vào nhà ông Hoàng Nghĩa Đệ, 83 tuổi, ở thôn 2 xã Đức Châu giữa lúc gia đình đang ăn cơm chiều với cá kho, rau muống luộc. Đoán được sự ngạc nhiên của chúng tôi, ông Đệ giải thích: “Cá thì mang lưới ra sân kéo được, rau thì bơi thuyền đi nhặt. Cơm nì bà tui (chúng tôi - tiếng địa phương - PV) nấu trên chạn (gác xép).
Ở chỗ khác thiếu nước sạch chứ dân ở đây thì không vì bà tui toàn làm giếng cao, trước khi lũ về phải nhanh tay đem áo mưa, tấm bạt hay nilông bịt kín miệng. Lũ chỉ ngấp nghé rút, miệng giếng lộ là có nước dùng, không bị bẩn”.
... lại sợ canô cứu trợ
Trong khi dân sống trong các vùng bị lũ chia cắt mong chờ canô cứu trợ tiếp tế mì tôm, nước uống thì tại nhiều vùng của huyện Đức Thọ, người dân lại lo sợ mỗi lần nghe tiếng canô.
Ngày 21/10, khi chiếc canô 85 mã lực của công an huyện Đức Thọ đưa đoàn cứu trợ vào các xã Đức Châu, Đức Lạng, Đức Hương. Chúng tôi bắt gặp những ánh mắt âu lo của người dân khi họ nhìn vào từng đợt sóng mạnh rẽ quạt sau canô. Thậm chí, chúng tôi còn thấy những cụ già cởi trần, tay ra hiệu cho canô không được tiến lại gần.
Anh Tô Hải, có nhà ở xóm 2 xã Đức Châu, lưỡng lự hồi lâu mới giải thích với chúng tôi: “Tường nhà tôi trát bằng vôi vỏ hến cả mấy chục năm rồi, ngâm nước năm, sáu ngày nay chắc rệu hết nên sóng canô như ri ngày hai, ba lần, mần răng đứng nổi…”.
Ông Nguyễn Văn Thân ở xã Đức Lạng cho biết thêm: nhiều người dân không dám nói ra bởi canô là của cán bộ, lại đi làm nhiệm vụ cứu trợ, chứ thật tình họ không muốn thấy canô. Họ bị “ám ảnh” với sóng canô vì họ sợ những căn nhà ọp ẹp của mình không còn đủ sức chống đỡ và bị sóng canô đánh sập sau nhiều ngày ngâm trong nước. Nhiều người dân ở đây còn đem củi gỗ thả trước sân nhà, với hy vọng ngăn bớt những cơn sóng...
Hiểu ra sự lo lắng của dân, chúng tôi chợt nhớ hình ảnh ông Nguyễn Ngọc Thơ, Chủ tịch UBND xã Đức Tùng và mấy anh công an xã Đức Châu chèo thuyền gỗ ra đón đoàn cứu trợ ở trụ sở uỷ ban xã hôm 20/10. Nhận hàng xong, họ lại chèo thuyền đưa đoàn cứu trợ đi thăm dân thay vì ngồi lên canô máy!
Theo Chí Hiếu
Sài Gòn tiếp thị