Vợ có bằng đại học nhưng chồng bắt ở nhà làm ruộng vì… ghen

Có bằng đại học nhưng phải ở nhà làm ruộng. Kiếm được bao nhiêu tiền thì chồng giữ hết vì sợ vợ cho bên ngoại. Cứ mỗi lần cãi nhau, đụng chuyện gì, chồng cũng lôi bố mẹ vợ ra chửi… Lấy chồng như thế này hỏi lấy làm gì?

Tôi 26 tuổi, lấy chồng 2 năm nay nhưng chưa có con. Tuy chưa quá bận bịu con nhỏ nhưng chồng tôi không cho tôi đi làm, mặc dù tôi đã tốt nghiệp đại học. Chồng tôi không cho tôi làm công việc văn phòng vì lo sợ tôi ngoại tình. Mặc dù tôi không hề có tính đó nhưng chồng tôi vẫn không yên tâm.

Nhà chồng tôi làm ruộng. Chồng tôi bắt tôi ở nhà làm ruộng với cha mẹ chồng. Tôi thì từ nhỏ đến lớn chưa biết làm nông bao giờ nhưng vì chồng tôi không cho tôi đi làm công việc văn phòng nên cuối cùng tôi vẫn phải chấp nhận ở nhà làm ruộng, mặc dù trong lòng cảm thấy không hề thoải mái.

Ngoài công việc đồng áng, vào những lúc rảnh rỗi, tôi tranh thủ kinh doanh trên mạng nên cũng kiếm được tiền. Như năm ngoái, mỗi tháng tôi cũng kiếm được khoảng 6 triệu đồng/tháng. Năm nay thì kém hơn nhưng mỗi tháng tôi cũng kiếm được khoảng 3,5 triệu đồng. Tôi làm được bao nhiêu, chồng tôi giữ hết, chỉ để lại 500.000 đồng cho tôi tiêu vặt.

Chồng tôi làm kinh doanh nhưng không lời lãi được bao nhiêu vì làm ăn ở nông thôn không dễ dàng gì. Mỗi tháng trừ tiền thuê ki ốt ra còn phải trả lãi khoản nợ ngân hàng 200 triệu vay cách đây 5 năm. Cùng với các khoản nợ lặt vặt cũng lên đến khoảng 300 triệu.

Tiền chồng tôi kiếm ra chỉ đủ tiền ăn và tiền ăn nhậu của chồng. Chỉ vì cái tật ăn nhậu mà vợ chồng tôi cãi nhau suốt ngày.

Năm ngoái, chồng tôi cứ đi nhậu về là chửi vợ, chửi cả dòng họ nhà vợ. Năm nay chồng tôi ít nhậu nhẹt hơn nhưng cái tính gia trưởng thì không thay đổi.

Vợ có bằng đại học nhưng chồng bắt ở nhà làm ruộng vì… ghen - 1
Từ ngày lấy chồng, tôi có cảm giác mình như đang đi tù. Ảnh minh họa

Tôi muốn giữ tiền nhưng chồng tôi không đồng ý vì sợ tôi làm mất tiền. Chồng tôi nói là sợ tôi làm mất nhưng thực chất là sợ tôi cho bên ngoại.

Nói thật từ ngày lấy chồng, ở nhà chồng, tình cảnh không có tiền trong người khiến tôi thấy mình như đang đi tù vậy. Vì chuyện tiền bạc nên cứ vài ngày vợ chồng tôi lại cãi nhau một trận. Mỗi lần cãi nhau như vậy, tôi lại là người phải nhịn rồi làm lành để cho mọi chuyện được êm đẹp.

Mỗi lần đụng chuyện gì, chồng tôi cũng đều đổ hết lỗi cho tôi, cho bên ngoại. Như chuyện vợ chồng tôi khó khăn về đường con cái chẳng hạn. Năm ngoái tôi mang bầu nhưng bị hỏng thai. Nguyên nhân do chồng tôi nghiện hút thuốc lá dẫn đến tinh trùng yếu, bản thân tôi cũng hít phải khói thuốc lá của chồng thường xuyên. Khi tôi bảo chồng tôi bỏ thuốc lá và đi uống thuốc gì cho tinh trùng khỏe để sinh con thì anh ấy chửi ầm lên. Chồng tôi đổ lỗi cho tôi, cho rằng đứa trước hỏng là do tôi về đi lại về bên ngoại nhiều nên mới như vậy, mặc dù suốt cả thai kỳ tôi chỉ về ngoại đúng 2 lần.

Mặc dù bố mẹ tôi chẳng có lỗi gì với chồng tôi hay bố mẹ chồng tôi nhưng chồng tôi lúc nào cũng tỏ ra hằn học với bên ngoại. Cứ đụng chuyện gì là nói tôi và nói bố mẹ tôi không ra gì.

Bố mẹ tôi là công nhân, công việc vất vả, lại còn nuôi mấy đứa em tôi nữa nên ít khi gọi điện hỏi thăm con rể. Chỉ vì như vậy mà chồng tôi tỏ ra ác cảm với bố mẹ tôi. Anh ta luôn có tư tưởng coi khinh bố mẹ vợ.

Cho dù vợ chồng tôi cãi nhau vì bất cứ chuyện gì, chồng tôi cũng lôi bố mẹ tôi ra chửi. Anh ta chửi bố mẹ tôi không biết dạy con, chửi vì bố mẹ tôi mà cuộc hôn nhân này lục đục…

Chồng tôi luôn luôn nghĩ sai cho bố mẹ tôi. Tôi bị ốm, bố mẹ tôi gọi điện cho tôi bảo tôi thu xếp đi khám. Chồng tôi liền cho rằng như vậy là bố mẹ tôi không coi anh ta ra gì, coi bố mẹ anh ta không ra gì.

Tôi nói chồng tôi không được đụng đến bố mẹ tôi thì chồng tôi bảo: "Tính tao thế đấy, mày sống được thì sống, không thì đi đi. Ở nơi khác thế nào chứ ở đây luôn quy định làm vợ là phải nhịn. Chồng nói không được cãi mà phải im mồm răm rắp nghe theo. Nếu không người ta nói đàn bà không biết nhịn chồng”.

Càng ngày tôi càng thấy chồng tôi có lối sống giang hồ chợ búa, trong cả lời ăn tiếng nói và cách cư xử. Trước đây vì vẫn còn thương chồng nên tôi cố gắng nhẫn nhịn đi để mọi chuyện được êm ấm. Nhưng bây giờ dường như tôi không thể chịu đựng nổi nữa.

Tôi nói với chồng tôi rằng: nếu không yêu thương em và tôn trọng gia đình em thì anh hãy viết đơn đi. Tôi cũng yêu cầu chồng tôi trả lại tất cả những gì mà anh ấy đã nợ tôi như tiền bạc hàng tháng anh ấy giữ của tôi, số vàng bạc là của hồi môn của tôi sau cưới…

Nghe tôi nói như vậy, chồng tôi nói với tôi rằng: Nếu muốn bỏ thì tự mà đi viết đơn rồi tự mà ra khỏi nhà chứ anh ta không có một xu nào hết. Nghe anh ta nói thế, nói thật tôi quá choáng váng. Tôi không ngờ chồng tôi lại là người cạn tình đến mức như vậy. Giờ tôi phải làm sao?

Theo L. T. M.A
Gia đình và Xã hội

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm