Uất nghẹn vì chồng cờ bạc nợ nần rồi đổ tại vợ "không hợp tuổi"

Tôi là người dân tộc thiểu số, có chồng là người Hà Nội. Tôi gặp anh và bị tiếng sét ái tình đánh trúng khi mới 18 tuổi. Tuổi trẻ bồng bột, và cứ đinh ninh một điều rằng, chỉ cần được ở bên người mình yêu suốt đời là đủ...

Tôi bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can của bố mẹ và bạn bè, lên Hà Nội cùng anh. Thời điểm đó, bố mẹ chồng sắp cưới khi dễ tôi ra mặt. Họ có lý do của họ. Là do tôi xuất thân nghèo khó và cũng do chính tôi đánh mất lòng tự trọng, bất chấp tất cả, bỏ nhà "theo trai".

Mẹ chồng ghét tôi ra mặt vì xuất thân nghèo khó, ít học (Ảnh minh họa IT)
Mẹ chồng ghét tôi ra mặt vì xuất thân nghèo khó, ít học (Ảnh minh họa IT)

Bố chồng là người trung hòa ở giữa, thế nhưng mẹ chồng tương lai cương quyết không cho chúng tôi làm đám cưới. Họ nói tôi không có trình độ học vấn (tôi chỉ mới tốt nghiệp lớp 9), lại là người dân tộc thiểu số. Nếu cưới tôi, con trai họ sẽ thiệt thòi nhiều bề, đi ra ngoài không ngẩng cao đầu được với thiên hạ. Nhưng bất chấp tất cả, chúng tôi vẫn tự tổ chức một đám hỉ nho nhỏ, nhưng chỉ tổ chức ở nhà gái.

Sau khi cưới, hai vợ chồng ra thuê nhà ở riêng. Chồng tôi thời điểm đó chưa có công ăn việc làm ổn định. Tôi có bầu và sinh con gái đầu lòng, mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình tăng lên. Chúng tôi không có nguồn thu nhập nào để trang trải cuộc sống. Số tiền tiết kiệm sau lễ cưới đã hết. Anh đành quay về, xin viện trợ từ bố mẹ.

Ông bà thương cháu gái đầu lòng, nếu bố mẹ cháu tiếp tục cuộc sống vất vưởng như vậy sẽ thiếu thốn và thiệt thòi đủ đường, nên lại dang tay đón chúng tôi quay về. Hằng ngày sống chung với bố mẹ chồng, những va chạm nhỏ nhặt càng tăng lên, khiến bà càng có cớ khi dễ và đay nghiến tôi nhiều hơn. Xuất phát điểm bà đã coi tôi "bằng nửa con mắt", giờ vợ chồng tôi muối mặt quay về sống chung với các cụ, mẹ chồng càng hỉ hả, coi tôi đã là người thất bại.

Nhưng thương chồng, chấp nhận hy sinh vì con nên tôi cố gắng nhịn nhục. Bố mẹ chồng sau đó chạy vạy cho chồng tôi một chiếc xe taxi để anh có công việc, kiếm thêm thu nhập lo cho vợ con. Không biết trong thời gian lái xe, anh có những mối quan hệ xã hội nào. Chỉ biết mới vào nghề được ba tháng, anh về báo nợ 600 triệu rồi bỏ trốn. Thì ra trong thời gian chờ khách, anh "tranh thủ" thêm nghề chơi cờ bạc lô đề. Bố mẹ chồng lại phải đứng ra lo lót, bán mảnh đất để dành những mong trả nợ cho "cậu ấm" duy nhất trong nhà.

Sau khi được bố mẹ bao bọc lo cho, chồng tôi lại quay trở về, tiếp tục nghề lái xe taxi, không quên trước đó đứng ra xin lỗi và ký giấy cam kết với bố mẹ không bao giờ tái phạm thêm lần thứ hai. Mọi thứ yên ấm được thêm hai năm.

Trong thời gian đó, tôi có mang bé thứ hai và sinh cho gia đình chồng một bé trai. Mẹ chồng đối xử với tôi đỡ xét nét hơn trước. Thế nhưng mặt biển phẳng lặng chỉ chứa chất dưới tầng sâu những cơn sóng ngầm. Giông tố lại đổ ập đến gia đình chúng tôi thêm một lần nữa.

Tôi thật sự uất nghẹn khi chồng đổ thừa tôi làm anh ta thua bạc. Ảnh minh họa IT
Tôi thật sự uất nghẹn khi chồng đổ thừa tôi làm anh ta thua bạc. Ảnh minh họa IT

Vào một ngày đẹp trời, chồng tôi lại quay về báo nợ thêm một lần nữa, với số tiền nợ là 400 triệu. Sau đó anh trốn biệt một tuần không về. Một mình tôi với hai con nhỏ, chỉ biết khóc và cầu xin bố mẹ chồng nới tay cứu anh thêm lần nữa. "Cá chuối đắm đuối vì con", mẹ chồng lại đi tìm anh loạn lên, rồi nhắn anh cứ quay trở về, họ sẽ tìm mọi cách lo số tiền nợ khổng lồ kia.

Nhưng lần này không như lần trước. Anh quay về, đổ tại hai vợ chồng không hợp tuổi nhau nên anh mới gặp nhiều rủi ro trong cuộc sống như vậy. Tôi chết đứng khi nghe câu nói đó từ miệng anh. Quá uất ức và thất vọng, tôi toan bế con bỏ nhà đi nhưng mẹ chồng ngăn lại. Bà nói nếu đi thì đi một mình, để cháu họ ở lại. Họ có điều kiện tốt hơn, sẽ chăm nuôi các cháu chu toàn.

Tôi bỏ nhà đi hơn một tháng, ở tạm phòng trọ với một người bạn gái học cùng phổ thông thời còn ở quê. Trong thời gian đó, tôi nhớ con quay quắt, không có chỗ nào bấu víu. Nếu về nhà bố mẹ đẻ thì quá xa xôi (quê tôi ở Yên Bái), nhà bố mẹ tôi cũng chẳng khá giả gì. Dưới tôi còn bốn đứa em đang tuổi ăn tuổi học. Giờ bắt bố mẹ bao bọc thêm cả tôi nữa, có lẽ họ kiệt sức mà ngã quỵ.

Tính tới tính lui, tôi lại quay về nhà chồng. Bố chồng mong tôi về đã lâu. Cụ nói các cháu cần có mẹ. Dù gì qua cơn giông bão, mọi việc bình thường trở lại, hai vợ chồng nên ngồi lại nói chuyện với nhau. Nhưng chồng tôi không nói với tôi một lời nào kể từ thời điểm tôi quay về. Anh là gã đàn ông hèn mạt, có sức làm không có sức chịu. Hết lần này đến lần khác vỡ nợ nhưng không chịu nhận sai, giờ anh quay sang coi tôi là khởi nguồn mọi tai ương trong đời anh.

Hiện giờ tôi muốn ly hôn. Nhưng tình cảnh hiện tại của tôi không nhà cửa, không công việc. Tôi biết ôm con về đâu? Hơn nữa, nếu không có ưu thế về mặt kinh tế hơn nhà chồng, liệu tôi có dành được quyền nuôi con khi đưa mọi việc ra tòa?

Theo Thảo Nhi
Dân Việt

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm