Tôi không trách mẹ...

(Dân trí) - Nhớ hồi bắt đầu vào học cấp 3, cả cái thị xã bé teo chỉ có vài chục đứa học sinh thi đỗ vào trường chuyên của tỉnh. Bố mẹ các bạn đi khoe tíu tít khắp nơi, thì mẹ tôi thủng thẳng bảo rằng: “Học ở đó tốn kém, mà cũng chưa biết rõ sau này con sẽ làm gì, kiếm sống ra sao. Hay đừng học nữa”.

Tôi không trách mẹ... - 1

Tôi vào trường chuyên, mặc kệ đám bạn bè lao vào các lớp học thêm, tôi chỉ đi học chính khóa vào buổi sáng, sau đó ở nhà tự ôn bài, và 2 buổi chiều/tuần, tôi đi may gia công cho xưởng may gần nhà, nhận lương theo sản phẩm để lấy tiền mua sách vở và may đồng phục. Mẹ tuyệt đối không mua gì cho tôi. Mẹ bảo, nên tự kiếm tiền mới hiểu nỗi vất vả từ người khác mà không đòi hỏi.

Ngày tôi cầm giấy báo đỗ đại học về nhà, khoe khoang ầm ĩ, mẹ tôi lại bảo, con đi làm công nhân luôn cũng được, học trung cấp gì cũng được, mẹ không quan trọng. Nhưng tôi quyết vào đại học. Mẹ gấp bộ chăn ga gối của tôi vào túi nhựa to, buộc nịt cho gọn ghẽ để tôi mang đi trường. Đó là hành động chăm sóc duy nhất của mẹ tôi khi biết tin con mình vào đại học. Còn lại, mọi thứ, quần áo, chăn màn và tiền nhập trường, tôi hoàn toàn tự lo. Tất nhiên, quen tự lo rồi, tôi vẫn ổn.

Tôi đi đại học, khi bạn bè đã kịp cập nhật thế thời, cầm trên tay những chiếc điện thoại di động đời đầu, hay gọi là “cục gạch”, có giá bằng khoảng một kỳ học phí thì tôi đi làm thêm kì cạch, gom góp cả tiền làm thêm lẫn tiền học bổng, cũng đủ mua một chiếc. Nhưng nghĩ, mua điện thoại làm gì, mẹ không gọi điện cho tôi bao giờ, không hồ hởi mỗi cuối tuần hỏi xem con có về không. Tôi liên lạc với ai? Thế nên tôi mua chiếc máy may, từ đó có nghề sửa quần áo cho bạn bè sinh viên, lấy phần công ít ỏi.

Đám trẻ con trong họ nội ghét mẹ tôi kinh khủng. Phần vì các cô và bà nội tôi ghét mẹ. Phần vì mẹ tôi không mừng tuổi bao giờ. Bố tôi nói mãi, mẹ mới mừng cho mỗi đứa dăm nghìn. Gần hết những năm 2000 mà chỉ mừng mức ấy!

Ngày tôi lấy chồng, mẹ không cho tôi số tiền mọi người mừng đám cưới. Mẹ bảo, đó là vốn của mẹ cơ mà, cả trăm mâm cỗ mẹ bỏ ra tiền vốn, giờ phải thu về. Tôi sinh con, ở cữ, có hôm chồng đi vắng, tôi muốn nhờ mẹ sang trông cháu giúp 1 đêm mà không được vì mẹ bảo ban ngày đã mệt, tối để cho mẹ nghỉ.

Tôi không buồn nổi nữa, thậm chí không có thời gian để buồn. Công ty tôi làm việc lâm vào khó khăn, vợ chồng tôi dành dụm lắm mới đủ tiền sữa cho con tôi hằng tháng nhưng mẹ không cho tôi đồng nào. Lâu lâu cuối tuần mẹ gọi vợ chồng con cái chúng tôi về ăn cơm nhưng gần bữa mẹ lại có việc phải đi, để vợ chồng tôi ở lại với bếp núc lạnh tanh, tủ lạnh trống trơn vì sáng ra mẹ bận chưa đi chợ, bố cũng đi giao lưu với đám bạn bè.

Duy nhất có 1 lần mẹ bảo, mẹ sẽ không cho tôi cái gì nên đừng về xin. Mọi thứ để dành cho em trai tôi cả, vì lo cho con trai là lẽ tự nhiên. Tôi lặng yên thôi, có lẽ cũng giống như mẹ và bà nội đã lao động cả đời để cung phụng bố. Tôi chẳng có chút địa vị nào trong nhà thì đã rõ từ lâu, nhưng tôi luôn tự hỏi, chẳng lẽ tôi không có luôn chút nào tình thương của mẹ?!

Ngày em trai tôi chết vì ngáo đá trong vũ trường, tôi đi cùng công an đến đưa xác em về nhà, thấy mẹ tôi gục xuống, kêu khóc ông trời, oán trách ông trời đã cho mẹ một đòn chí mạng. Rồi bố cũng bảo mẹ tôi vô tích sự, khô khan, bố đến sống cùng cô nhân tình đã chia sẻ bao điều với bố. Bố bảo không cần tiền, nhưng cũng kịp cạy tủ lấy của mẹ 10 cây vàng mẹ giấu. Mẹ tôi không còn kêu khóc nữa, mà cười hềnh hệch rồi trở nên ngơ ngẩn và lẫn cẫn hoàn toàn.

Bây giờ thì tôi đón mẹ về chăm, như chăm đứa trẻ. Nhà xưởng và cửa hàng của mẹ tôi, sang nhượng cả rồi. Mẹ đâu còn tỉnh táo. Hôm nào đưa mẹ đi tắm, tôi thấy mình bế trên tay một đứa trẻ u buồn. Những khi ấy, như phần trí khôn ít ỏi của mẹ tôi tỉnh lại, mẹ đều nắm tay tôi rồi khóc, ú ớ như thanh minh gì đó.

Thế thôi, tôi hoàn toàn không trách mẹ điều gì.

N.H.N