Rung động tình cũ

Đi qua quá nửa đời người, đầu đã hai thứ tóc, tôi đã có tất cả những điều tôi muốn: Tình yêu, mái ấm gia đình hạnh phúc cùng chồng và hai đứa con ngoan. Vậy mà có một thời, tôi tưởng mình không sống nổi nếu mất anh.

25 năm, so với một đời người, đó là khoảng thời gian đủ để làm cho mọi thứ thay đổi. Đối với tình yêu, chừng ấy thời gian có thể làm tình cảm nguôi ngoai, quên lãng quá khứ.

Một chiều mùa thu se lạnh, tôi bất ngờ gặp lại người yêu cũ. Nom anh già dặn, phong trần, từng trải hơn trước rất nhiều. Sau giây phút ngỡ ngàng, chúng tôi nhìn nhau bối rối, những cảm xúc tự nhiên lại trào dâng trong lòng. Tình cũ với không ít những kỷ niệm buồn vui, hờn giận bất chợt trở về...

Rung động tình cũ



Tôi yêu anh khi đang ở lứa tuổi đẹp nhất đời người. Chàng sinh viên năm cuối trường Đại học Bách khoa Đà Nẵng đã thực sự chinh phục tôi ngay từ ánh mắt đầu tiên. Học giỏi, lại có nhiều tài vặt, anh trở thành thần tượng của rất nhiều cô gái, trong đó có tôi. Tôi đã không thể ngờ mình lại có may mắn khi được hát song ca cùng anh trong buổi giao lưu văn nghệ giữa hai trường. Tiếng hát của chúng tôi hòa quyện rất ăn ý, dù chưa hề tập luyện. Sau buổi giao lưu đó, chúng tôi trở thành một cặp đôi hoàn hảo. Bên anh, tôi cảm thấy bình yên. Những cảm xúc mới lạ luôn ngập tràn trong tâm hồn. Dù cuộc sống sinh viên thời đó thiếu thốn, khó khăn hơn bây giờ nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn thăng hoa và không kém phần lãng mạn bằng sự quan tâm, chia sẻ và những món quà rất nhỏ. Tôi còn nhớ có một lần, cả phòng đang chuẩn bị đi ngủ, thì anh xuất hiện, trên tay cầm một bọc to, áo quần, tóc tai ướt nhèm, giọng vẫn còn thở hổn hển:

- Anh có quà cho em đây. Vú sữa ở trong công viên trường anh đấy. Bọn anh hái trộm. Anh chọn quả ngon nhất đem đến cho em đấy. Em đừng giận nhé. Anh đến muộn vì ông bảo vệ tuần tra nghiêm ngặt quá.

Nhìn nét mặt vừa mãn nguyện, vừa pha chút hài hước của anh, tôi đã không khỏi phì cười. Làm sao tôi có thể giận anh được chứ. Tôi yêu anh. Cả khi ở bên anh, tôi cũng thấy nhớ nhung da diết.

Những tối thứ bảy sau khi thi xong, anh và tôi hay dạo chơi dọc đường Nguyễn Huệ, hương hoa nhài bên đường tỏa ra mùi thơm dìu dịu, trong tiếng nhạc êm đềm của quán cà phê bên đường càng làm tăng thêm thi vị của tình yêu. Những lúc đi bên nhau, anh thường nắm chặt tay tôi: em đừng buông tay anh ra nhé. Anh muốn chúng ta đi bên nhau đến trọn cuộc đời này. Hãy đợi anh. Anh sẽ không để em phải khổ.

Ngày anh ra trường, tôi đã khóc thật nhiều vì phải chia xa anh. Anh ôm tôi vào lòng: Anh vào thành phố nhận công tác ổn định rồi sẽ ra đón em vào. Em ở lại học hành cho tốt. Xa anh, tôi như người mất hồn, tôi nhớ anh đến phát điên. Hình ảnh của anh, nụ cười, ánh mắt của anh cứ hiển hiện trước mắt tôi. Khi anh gửi thư thông báo đã nhận công tác ở sở X, tôi mừng phát khóc vì sung sướng. Một tương lai đang rộng mở trước mắt tôi. Nhưng rồi, càng ngày thư anh ngày một thưa dần và vắng hẳn. Tôi gần như mất liên lạc với anh hoàn toàn. Hay nói một cách khác hàng trăm lá thư tôi gửi đã không được anh hồi âm trở lại. Gần một năm sau, tôi nghe tin anh lấy vợ, con gái của vị giám đốc sở nọ. Tôi gần như chết lặng người vì đau khổ. Oái ăm thay, chỉ còn một tuần nữa là tôi thi tốt nghiệp. Nhờ sự động viên của bạn bè, tôi đã vượt qua kỳ thi một cách chật vật với số điểm sít sao.

Ra trường tôi vẫn ôm mối hận tình đầu. Tôi mong được gặp lại anh hỏi cho ra ngọn ngành. Khi tôi lâm vào bế tắc, có một người đàn ông đã luôn bên tôi, chăm sóc, gần gũi, giúp đỡ tôi về mọi mặt. Đó là người chữa lành mọi vết thương, sưởi ấm tâm hồn tôi, đem lại cho tôi tình yêu và cuộc sống tốt đẹp hiện tại.

Câu hỏi ngày xưa vẫn còn bỏ ngỏ, nhưng khi gặp anh, tôi lại không muốn biết câu trả lời. Bởi điều đó thật sự không còn cần thiết đối với tôi nữa. Những cảm xúc nhất thời lúc mới gặp cũng nhanh chóng qua đi. Đi qua quá nửa đời người, đầu đã hai thứ tóc, tôi đã có tất cả những điều tôi muốn: Tình yêu, mái ấm gia đình hạnh phúc cùng chồng và hai đứa con ngoan. Vậy mà có một thời, tôi tưởng mình không sống nổi nếu mất anh.

Theo Trần Thị Hương
PNO