Hôm nay tôi buồn

N.Hà

(Dân trí) - Tôi là một phụ nữ ngoài ba mươi. Tôi đang mang thai giai đoạn đầu, thể trạng vô cùng mệt mỏi. Tôi không ăn được, không ngủ được, dễ buồn dễ khóc, dễ cáu gắt và bực bội.

Hôm nay tôi buồn - 1

Ảnh minh họa: Getty Images

Sáng nay, chồng tôi nói hôm nay anh đi dự đám cưới con một đồng nghiệp ở công ty. Tôi cáu: “Được mỗi ngày nghỉ, em mệt đến không thở nổi, anh không thể ở nhà hay sao? Đám cưới con đồng nghiệp cũng quan trọng đến thế à, nhất định phải đi à?”.

Anh nhìn tôi khó chịu: “Em vô lý vừa thôi chứ, anh nói đi đám cưới chứ làm gì mà em bực bội. Anh đến một chút rồi về. Em thích ăn gì để anh mua nào”. Tôi không đáp lời, anh cũng cứ vậy đi. Lúc đó tôi nghĩ: Đàn ông thật là vô tâm, vợ ốm mệt như vậy cũng không cho là việc quan trọng. Nếu là anh ấy ốm, dù có việc gì tôi cũng bỏ để ở nhà chăm sóc anh. Thế là tôi khóc.

Tôi mở điện thoại, lang thang vào trang cá nhân, những ngón tay mệt mỏi lướt lướt, hiện lên những mảnh đời.

Bạn tôi, một nhà báo vừa đăng ảnh anh đến thăm gia đình một liệt sĩ vừa hy sinh trong đợt mưa lũ ở miền trung vừa qua. Anh là quân nhân, đơn vị là nhà, thời gian dành cho gia đình, cho các con hầu như rất ít. Vì cuộc sống khó khăn nên mẹ đi xuất khẩu lao động nước ngoài. Nay bố mất, mẹ chưa về, hai đứa con trai nhỏ côi cút bơ vơ ngồi trước ban thờ bố.

Đọc những dòng ấy, tôi lại nhớ đến bạn tôi. Cậu bạn học cùng cấp hai ít nói hiền lành. Cậu bạn ngồi trên tôi một bàn, thỉnh thoảng lại giả vờ nằm gục xuống bàn lén nhìn tôi. Cậu bạn từng tặng tôi một chiếc gương soi vào ngày 8/3 khiến tôi phải giấu vội xuống ngăn bàn vì xấu hổ.

Hôm đọc được danh sách 22 quân nhân bị núi lở lấp vùi ở Quảng Trị, tên cậu ấy nằm trong đó. Tôi đã cầu mong có một phép màu cho bạn và những đồng đội của mình. Nhưng phép màu không đến. Cậu đã nằm lại nơi mảnh đất xa xôi ấy sau một đêm giúp dân chạy lũ về. Cậu và đồng đội mệt, chỉ định nằm chợp mắt một chút thôi, nhưng rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa. Bạn đi cứu dân nhưng lại không cứu nổi chính mình.

Vợ bạn còn trẻ, khóc ngất trước nỗi đau quá lớn trong đời. Làm vợ quân nhân, vất vả cô đơn cũng đã quen rồi. Nhưng có nỗi đau nào bằng khi nhìn tên chồng mình mang thêm hai từ “Liệt sĩ”, Hai đứa con còn nhỏ, trước di ảnh bố vẫn còn ngây ngô chưa hiểu chuyện gì. Mẹ bạn tóc đã bạc trắng gục bên đường chờ con. Nhìn ảnh thôi mà lòng đau quặn thắt.

Có một lần bạn nhắn tin cho tôi hỏi thăm, tin nhắn vẫn còn ở đó, nhưng tôi không trả lời. Tôi cũng không nhớ nổi vì sao tôi đã đọc nhưng lại không trả lời bạn ấy. Từ nay, sẽ chẳng có lời hỏi thăm nào từ bạn nữa, cũng chẳng thể trả lời tin nhắn bạn nữa rồi.

Em dâu tôi nhắn tin hỏi thăm “Chị có mệt lắm không, chịu khó ăn uống cho em bé khỏe nhé”. Hình đại diện trang cá nhân em là một màu đen kịt. Hai tuần trước em mất con.

Hôm đó, trời mưa to, em bảo chở con đi học nhưng thằng bé không chịu, nói tự đi xe đạp một mình được. Chiều, chưa tan làm, em nhận được điện thoại. Chạy xe đến thì trái tim con đã không còn đập nữa. Con vừa tan trường, vừa ra khỏi cổng đang háo hức đạp xe về nhà. Trời mưa, đường trơn, con ngã vừa lúc một chiếc xe tải lao đến. Con vĩnh viễn ra đi, vĩnh viễn thơ dại tuổi lên 10.

Bất cứ ai đã làm cha làm mẹ đều thấu hiểu nỗi đau này. Cha mẹ nuôi con, con hơi ấm đầu, con ho một tiếng cũng mất ăn mất ngủ. Huống hồ là mất một đứa con bao năm mình ấp yêu, bao nhiêu yêu thương dồn hết cả vào, chịu sao cho thấu. Đợt lũ lịch sử vừa rồi, có nhiều gia đình cũng mất con nhỏ đớn đau như vậy. Nỗi đau trời không thấu, đất không hay, chỉ có thể kìm vào tim chết lặng.

Còn bao nhiêu cảnh tan hoang cửa nhà. Bao nhiêu mất mát thương đau đang bị nhấn chìm trong biển nước. Lũ chưa qua, bão lại đang đến gần. Lướt dài trang cá nhân, sao ít chuyện vui, chỉ toàn những đau thương mất mát.

Sao tôi lại buồn? Tôi có gì mà cáu gắt, mà khóc lóc vào lúc này?

Và tôi nhận ra, mỗi khi bản thân buồn là vì bản thân chỉ chăm chăm mỗi mình, là vì ích kỷ. Có lẽ sẽ có nhiều người như tôi, dễ dàng buồn tủi vì những điều không đáng. Nhìn rộng ra một chút, xa ra một chút, để biết mình còn hạnh phúc và may mắn đến chừng nào. Nhìn nỗi đau của người khác để biết rằng những khó chịu của mình chỉ là nhất thời vụn vặt.