“Hãy xem, anh yêu em nhiều như thế nào”
(Dân trí) - Sáng, anh đi làm sớm nhưng đã kịp để lại trên bàn bó hoa cúc tím cùng với tờ giấy nhỏ. Trong tờ giấy ấy, anh chỉ viết một dòng thật ngắn...
“Anh không giận em nữa. Con đường nào cũng có những khúc cua. Hãy nắm lấy tay anh cho khỏi ngã. Shmily”. Em đọc xong, khóc òa như một đứa trẻ.
Anh giận em đã bao lâu rồi? Một tháng hay hơn mà em thấy dài như hằng thế kỉ. Kể từ ngày anh đọc được tin nhắn người đàn ông ấy nhắn cho em, niềm tin trong anh về hạnh phúc của chúng mình hình như sụp đổ.
Em đã thề với anh, mọi chuyện thực ra chưa hề có gì. Em thật sự chưa làm gì có lỗi với anh hết cả. Nhưng khi một mình kiểm điểm bản thân, em cũng không lý giải nổi tình cảm đó thực chất là gì? Là mơ mộng một chút, cảm nắng một chút, hay đơn giản chỉ là phút xao lòng thoáng qua.
Mình yêu nhau từ thuở đôi mươi, khi cả hai gặp nhau ở cổng trường đại học. Trải qua bao khó khăn, vất vả, chờ đợi, mình thành vợ thành chồng. Hơn mười năm yêu nhau và sống chung với anh, em chưa từng mảy may hối hận.
Anh là người chồng tuyệt vời, tình cảm và chu đáo. Anh có ý chí tiến thân mãnh liệt, luôn học hỏi và cố gắng không ngừng. Ở nhà, anh là người chồng người cha tuyệt vời. Ở công ty, anh là một người đồng nghiệp được yêu mến. Em luôn tự nhủ bản thân mình sẽ luôn sống thật xứng đáng với anh. Chính bản thân em cũng chưa từng nghĩ sẽ làm anh thất vọng.
Khi người đàn ông ấy được phân về công ty em, ngày ngày cùng làm, ngày đối mặt. Em không biết vì sao mình lại có những phút giây xốn xang như thế. Anh ta muôn đời không bằng anh, không thể so sánh được với anh. So với anh, anh ta chỉ là một gã đàn ông bình thường. Điều anh ta hơn anh chính là anh ta có tám giờ công sở làm việc cùng em.
Anh ta quan tâm em nhiều hơn bình thường, nhẹ nhàng, kín đáo và tinh tế đến nỗi em như quen với điều đó. Có một chút xao động, một chút cảm mến không rõ ràng trong em. Em không nghĩ mọi việc tồi tệ đến thế, cho đến khi anh vô tình đọc được tin nhắn anh ta gửi cho em.
Điên rồ làm sao, hôm ấy anh ta lại nhắn tin cho em có mỗi từ “Nhớ”- cấp độ cao hơn mọi ngày. Nhìn bộ dạng của anh lúc đó, em biết anh đau đớn tới cỡ nào. Anh nghĩ giữa em và anh ta có lẽ đã có nhiều hơn cái từ “Nhớ” ấy. Em cũng không thể làm cho anh tin, mọi thứ hoàn toàn chưa vượt xa khỏi những phút xao lòng, vì nếu là em, em cũng khó tin như vậy.
Bao lâu nay anh giận em. Nỗi giận của người đàn ông, không ồn ào, không nước mắt, không lời lẽ nặng nề. Chỉ là anh ít nói hơn, ít cười hơn và không muốn chia sẻ với em những chuyện thường ngày nữa. Sự lạnh lùng dửng dưng của anh khiến em cảm thấy bất lực. Em đã khóc thật nhiều, còn anh thì như không nhìn thấy.
Mọi thứ càng tệ hơn khi ngày lễ tình nhân đến gần. Thấy người ta nôn nao vì ngày tình yêu, em lại càng không biết phải làm sao. Em nhớ những ngày tình nhân trước đây mình vui vẻ thế nào, càng nghĩ càng trách bản thân mình, càng thấy mọi thứ thật tồi tệ.
Rồi sáng nay em thức dậy, anh đi làm sớm hơn mọi ngày nhưng đã kịp để lại trên bàn bó hoa cúc tím cùng với tờ giấy nhỏ. Trong tờ giấy ấy, anh chỉ viết một dòng thật ngắn: “Anh không giận em nữa. Con đường nào cũng có những khúc cua. Hãy nắm lấy tay anh cho khỏi ngã. Shmily”. Em đọc xong, khóc òa như một đứa trẻ.
Ngày mới yêu nhau, anh từng đọc cho em nghe câu chuyện kể về một đôi vợ chồng nọ. Mỗi ngày họ đều nói với nhau: See how much I love you (viết tắt là SHMILY: Hãy xem anh yêu em nhiều như thế nào). Kể từ ngày đó, dưới mỗi bức thư tình, mỗi lời nhắn gửi, chúng ta thay vì viết tên mình đều viết là “shmily”, để nhắc nhở nhau, rằng đối phương yêu ta nhiều đến cỡ nào.
Mình về sống chung, không còn viết thư, không còn nhắn gửi, từ “Shmily” kia từ lâu cũng không xuất hiện nữa, cho đến sáng hôm nay. Em tin khi anh viết ra những dòng ấy là anh thật sự không còn giận em nữa, nhưng em sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã khiến anh buồn khổ.
Cảm ơn anh vì món quà, không chỉ là màu cúc tím em yêu thích, mà hơn tất cả, là tình yêu, là sự bao dung của anh. Anh ạ, em biết anh yêu em nhiều như thế nào.
Shmily