Hạnh phúc của “gái xấu”
Anh yêu tôi bởi sự kiên nhẫn, chu đáo trong công việc và ở nét duyên thầm khi tôi cười. Nụ cười ấy nhiều năm khiến anh sống lại sau cú sốc hôn nhân. Tôi yêu anh, hạnh phúc bên anh và thấy rằng mình thật may mắn khi làm “gái xấu”.
Tôi nghĩ mình chỉ không xinh thôi, cho nên tôi vẫn khá tự tin. Cho đến một hôm, cô em mới thực tập sinh ở cơ quan vô tư bảo: “Chị tuy xấu nhưng em rất thích tính cách của chị”. Tưởng nó nói đùa, tôi cười hỏi lại: “Xấu cỡ nào?”. Con bé nói ngay: “Em thì em thấy chị cũng không xấu lắm, nhưng anh Toàn, anh Hậu, anh Vĩnh cứ chê chị, còn cá với nhau là đến 40 tuổi chị cũng chẳng lấy được ai”.
Nó nói xong hấp tấp cầm tập hồ sơ chạy đi phô tô, tôi thì điếng người. Tôi chỉ muốn khóc. Mới hôm nọ, Toàn còn khen tôi “hôm nay trông xinh thế” khi tôi mặc cái váy mới. Hồi tháng trước, Vĩnh còn khen tôi có nụ cười “ma thuật”. Toàn là “khen đểu”. Năm nay tôi đã ba mươi, nhưng vẫn “chưa có ma nào rước”. Trước đây tôi cũng có hai lần yêu đương, nhưng chưa ai trong số họ hỏi cưới tôi và họ toàn bỏ tôi trước khi tôi kịp mơ mộng về tương lai. Chẳng ai nói với tôi là tôi xấu cả. Mà không hẳn, chẳng ai nói thẳng vào mặt tôi là tôi xấu, có thể họ nói sau lưng tôi, như Toàn, Hậu, Vĩnh, những đồng nghiệp lâu năm của tôi…
Thế rồi sau một tháng chăm chỉ “đi câu”, tôi cũng tán đổ được một anh vừa cao to đẹp trai, lại có xế hộp đàng hoàng. Mỗi lần chàng đến đón tôi trước cổng cơ quan, Toàn, Hậu, Vĩnh và cả con bé thực tập sinh cứ gọi là mắt tròn mắt dẹt. Một hôm con bé lại bảo tôi: “Các anh ấy cá nhau là chỉ một tháng là anh người yêu chị bỏ của chạy lấy người”. Một hôm, tôi đến phòng làm việc và cố ý nói chuyện điện thoại thật to với cô bạn thân: “Cuối năm nay bọn tớ cưới, nhà anh ấy xem ngày rồi, ừ, mẹ anh ấy thật dễ mến”. Đương nhiên là tôi nói dối. Tôi thấy 3 gã gõ máy xoành xoạch, chắc chúng đang chát với nhau về vụ “đám cưới” của tôi với chàng.
Với áp lực lấy chồng, tôi không ngại chứng tỏ với bạn trai rằng tôi tuy xấu người nhưng tốt nết. Tôi ngày đêm nhắn tin hỏi han, quan tâm đến người yêu từng ly từng tí. Tôi nấu những món ăn ngon rồi mời chàng đến nhà thưởng thức. Tôi chắt bóp tiền lương tháng mua cho chàng cái áo mới, đôi giầy mới, kể cả những thứ lặt vặt như bọt cạo râu, dầu gội, lăn nách… Chàng cảm động lắm.
Tôi hỏi chàng một cách tế nhị rằng, khi nào “mình góp gạo thổi cơm chung anh nhỉ? Tuổi em cũng đã tầm tầm…”. Chàng bảo để thư thư vì công việc của anh dạo này bận lắm. Tôi chỉ biết chàng làm ở ngân hàng, thu nhập cũng khá, và công việc thì bề bộn. Thôi thì nhan sắc chẳng có, tuổi trẻ cũng không, kiếm được bạn trai như anh là quá đỉnh rồi. Dù phải đợi đến bao lâu tôi vẫn đợi.
Hôm ấy, chàng đánh xe đến đưa tôi đi thăm người bạn bị ốm, dọc đường chàng nhảy xuống mua bao thuốc lá rồi tiện châm một điếu. Điện thoại của chàng đổ chuông, tôi thấy hiện lên chữ “mẹ yêu”, tôi liền bấm máy nghe. Vừa áp tai nghe thì bên kia, một giọng đàn ông cất lên: “Cậu biến đi đâu đấy, quay xe về đón tôi đi họp”. Ông ta dập máy.
Hôm ấy chàng không chỉ khai nhận với tôi chàng là lái xe riêng cho gia đình ông phó giám đốc ngân hàng. Đồng thời chàng cũng có vợ con rồi. Thấy tôi nhiệt tình và “chịu chi” cho chàng từ đầu đến chân cho nên chàng cảm động và muốn yêu đương một thời gian.
Tôi lại khóc như mưa ở cơ quan. Tiếng sụt sịt cứ ngày càng to dần. Con bé thực tập sinh đã về trường rồi nên tôi chẳng hóng được tin gì từ 3 gã đồng nghiệp nữa. Nhưng giờ phải làm sao khi mối tình của tôi đứt gánh sau đúng 1 tháng kể từ khi bọn gã cá cược? Là gái xấu khổ thế này sao? Khóc một lúc, tôi thấy một bàn tay đặt lên vai mình. Tôi quay lại và thấy sếp. “Trên đời này, không tin được ai đâu em ạ”. Sếp nói thế rồi bóp nhẹ vai tôi. Tôi bỗng thấy một làn hơi ấm lan tỏa từ những đầu ngón tay của ông ta. Tôi thấy sự đồng cảm.
Cuối năm đó, Toàn, Hậu, Vĩnh đến ăn cưới tôi và sếp. Tôi là “tập 2” của sếp. Trong đám cưới, 3 gã kia túm tụm cạch ly với nhau, Hậu bảo: “Thôi thì nồi nào úp vung nấy, anh em nhỉ”. Sau này chồng tôi kể cho tôi nghe một chuyện khó tin, rằng anh thường hay bắt bẻ các nhân viên khác khi họ vào phòng xin chữ ký, trừ tôi. Sếp làm như vậy để mọi người nhờ tôi, để sếp được nhìn thấy tôi nhiều hơn. Anh yêu tôi bởi sự kiên nhẫn, chu đáo trong công việc và ở nét duyên thầm khi tôi cười. Nụ cười ấy nhiều năm khiến anh sống lại sau cú sốc hôn nhân. Tôi yêu anh, hạnh phúc bên anh và thấy rằng mình thật may mắn khi làm “gái xấu”. Hóa ra mỗi sinh vật trên thế gian này, dù xấu hay đẹp, chúng đều có thể tìm cho mình một nơi phù hợp để trú ẩn.
Theo Diệp Anh
Lao động Thủ đô