Góc tâm hồn
Em lại yêu
(Dân trí) - Dạo bước trên con đường lộng gió, hình như em nghe được cả những lời yêu rất khẽ từ hàng cây ven đường. Trong vòm lá, từng chồi non trở mình, nhú mầm xanh non tươi rói. Bông hoa ở ban công nhà ai vừa hé nụ, hương nồng nàn tỏa xuống phố lúc chiều tan.
Lòng em phơi phới bởi biết rằng, con tim mình đã biết yêu lần nữa.
Chia tay tình đầu đã hơn ba năm, cũng chừng ấy năm con tim em héo rũ, chết lặng đi từ độ nào. Ngày xưa, em và người ấy cũng từng thề non hẹn biển, những rung động đầu tiên chẳng thể kéo dài và bền lâu trước cám dỗ của cuộc đời. Người ấy quay lưng với em nhanh hơn cả khi người ta bước đến.
Sài Gòn những hôm đầy gió thế này biến em thành kẻ cô đơn. Thành phố xa lạ với những con người chẳng thân, giọng miền Trung trọ trẹ bị bỏ xó, em thấy mình lạc lõng vô cùng. Cũng đã nhiều lần, em chạy xe mải miết trong thành phố để đi tìm những gì chẳng rõ, là ký ức của người xưa hay tìm lại chính mình. Em lao đầu vào công việc, cuối ngày trở về nhà trọ khi cơ thể rã rời, em vùi vào giấc ngủ để mong tới ngày mai.
Một ngày nắng ấm, anh đột nhiên bước vào tim em. Hóa ra, tình yêu nào cũng đẹp khi ta đủ đầy yêu thương để đón nhận. Tim em nhè nhẹ rung lên những cảm xúc khôn cùng. Nhớ nhung trở về lúc em ngỡ cái cảm giác đó đã mất đi từ lâu. Em lại bồi hồi, xao xuyến mỗi khi đôi ta hò hẹn.
Em bắt đầu xúng xính trong váy áo điệu đà, bắt đầu chú ý đến vẻ ngoài của mình hơn. Lại bỗng dưng thấy yêu mình khi tìm được người để mình lại yêu.
Mỗi lần thức khuya, em đã có người nhắc nhở, bữa cơm người quan tâm em ăn ngon miệng hay không. Trời đổ mưa dông, em chần chừ định chạy ù về nhà thì đã có người tới đón. Lại thấy mình bé nhỏ và quan trọng với ai kia.
Sáng sớm, em mua một bó hồng đỏ thắm về cắm trong phòng, khệ nệ bê thêm mấy chậu xương rồng, sen đá về trồng khắp lan can. Các chị trố mắt nhìn em, thời buổi này mà đột nhiên chơi sang, em cười, tâm hồn cũng cần no mà. Các chị nháy mắt nhau, đúng là em đang yêu lại rồi.
Em thấy cái kết có hậu trong những bộ phim mà mình xem, cũng thôi nghi ngờ, vị kỷ những gã đàn ông vô tình gặp. Thế giới này, dẫu gì cũng không ai giống ai, sẽ lắm kẻ phũ phàng bội ước như người kia và cũng nhiều người bao dung, chân tình như anh. Tình yêu không hẳn là mãi mãi nhưng sự chân thành là có thật.
Mọi so sánh luôn khập khiễng và thiếu công bằng, thế nên em chẳng ngu ngốc để đi so sánh tình yêu mình với tình yêu của những ngày xưa cũ. Thảng hoặc, em muốn biết em là người thứ mấy bước vào tim anh. Sau rồi, thấy điều đó cũng chẳng có gì quan trọng vì với anh cũng hoàn toàn như vậy. Biết rằng, ta lại được yêu đã là điều may mắn.
Em lại yêu rồi. Khi hoàng hôn dần buông xuống, em không còn thẫn thờ về một ngày sắp qua mà biết nghĩ tươi vui cho ngày đang tới. Em hay hát khe khẽ một mình, có khi lại còn cất giọng thật to trong nhà tắm. Yêu rồi, em thấy mình hôm nay luôn cười nhiều hơn hôm qua. Cảm giác hạnh phúc len lỏi đến tận nơi sâu nhất của con tim từng chết này.
Lại yêu lần nữa, em biết cách dung hòa cái tôi của mình để không còn trẻ con mà giận hờn vu vơ. Em biết cách tiết chế cảm xúc của mình để không thể hiện thái quá những điều bi quan không cần thiết. Em biết lắng nghe nhiều hơn, biết êm đềm như một người phụ nữ chính chắn chứ chẳng còn tung tăng như thời con gái tinh nghịch. Mình cũng qua những năm tháng nông nỗi nên đã biết nghĩ tới những chuyện lâu dài của ngày sau.
Sau rồi, em vẫn tin rằng, ai cũng sẽ lại yêu thôi, bởi tình yêu luôn biết cách cứu rỗi và đánh thức một tâm hồn.
Diệu Ái