Bạn đọc viết

Em gái tôi là “les”?

(Dân trí) - Tôi cảm thấy choáng váng khi đọc những dòng tin nhắn trong điện thoại của em gái. Không phải vì chúng quá mùi mẫn, ngọt ngào, mà vì chủ nhân của chúng cũng là một cô gái!

Tôi biết con bé đó, tôi thậm chí cũng coi nó như em gái mình. Vậy mà chúng nó “yêu” nhau, ngay trước mũi tôi, và tôi không hề hay biết.

 

Mới đọc được mấy tin tôi cứ nghĩ chúng chỉ xưng “vợ - chồng” theo kiểu đùa vui, nào ngờ càng đọc càng thấy giật mình. Không chỉ ở cách xưng hô mà còn có những tin nhắn với nội dung yêu thương, giận hờn:

 

“Vo yeu chong nhieu lam, vi yeu chong qua nen vo moi ghen” (Vợ yêu chồng nhiều lắm, vì yêu chồng quá nên vợ mới ghen). “Thay tin nhan cua nguoi khac trong may chong ma tim vo nhoi dau. Vo dang nam khoc ne. Chong co nho vo ko?” (Thấy tin nhắn của người khác trong máy chồng mà tim vợ nhói đau. Vợ đang nằm khóc nè. Chồng có nhớ vợ không?), “Vo muon om chong that chat, ko de chong di choi voi ai khac nua” (Vợ muốn ôm chồng thật chặt, không để chồng đi chơi với ai khác nữa)…

 

Đọc xong mà tôi rùng mình. Giờ thì tôi hiểu tại sao em tôi không lưu tên cô bé kia trong máy như những người bạn khác. Nó lưu ở dạng các ký tự khó hiểu.

 

Tôi bắt đầu để ý đến thái độ của chúng để kiểm chứng. Tôi vẫn mong sao những gì mình suy đoán là sai lầm, nhưng càng để ý càng thấy tim nhói đau. Cô bé đó ngồi thì ôm, nằm thì gác lên em tôi “tình tứ” như một cặp tình nhân. Hai đứa nằm đắp chăn nhưng tôi vẫn thấy chúng đặt tay lên ngực nhau và hình như cả ở… “chỗ kín” nữa. Hành động của chúng khiến tôi sởn gai ốc.

 

Có vẻ như em gái cũng cảm thấy tôi đang để ý nên nó gạt tay cô bé kia ra và nằm xoay lưng lại. Cô bé không hiểu tại sao em tôi xử sự như vậy, nó cũng xoay ngay lưng lại và trùm chăn kín đầu nằm im. Khoảng 15 phút sau tôi thấy cô bé mở chăn ra, mắt nhòe lệ. Nó vội lấy chăn lau đi như sợ tôi nhìn thấy.

 

Hai đứa đang nằm ngay cạnh tôi. Một là em gái ruột, một là cô bé dễ thương tôi rất quý, sao giờ đây tôi vừa thấy ghê sợ, vừa lo lắng, vừa thấy thương, vừa thấy ghét.

 

Tôi còn cảm thấy ân hận, thấy ghét chính bản thân mình. Tôi ân hận vì đã vô tình tạo điều kiện cho chúng gần gũi nhau để nảy sinh thứ tình cảm tội lỗi. Những chuyến công tác vắng nhà, tôi hay nói em gái rủ cô bé đó đến ở cùng cho đỡ buồn. Những bữa ăn tôi hay gọi cô bé sang ăn cùng cho vui vì thương nó đi học xa nhà… Tôi thấy ghét chính mình vì đã quá mải mê với công việc, với cuộc sống riêng mà không quan tâm nhiều đến em…

 

Không biết lỗi tại em tôi hay tại cô bé kia, nhưng tự nhiên tôi ghét và hận cô bé đó ghê gớm. Tôi muốn làm ầm lên rồi đuổi nó ra khỏi nhà, sau đó cho em tôi vài cái bạt tai nhưng không làm được, còn hàng xóm xung quanh, còn sự tổn thương đối với chính em gái tôi và cô bé kia nếu tôi không giữ thái độ nhẹ nhàng và tế nhị.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ em mình là “les”. Nó dù khá mạnh mẽ nhưng mọi cảm xúc, suy nghĩ, hành động đều rất n tính. Nó cũng đã từng kể với tôi về tình cảm của nó với một cậu bạn trai học cùng khóa. Chính vì vậy mà tôi rất yên tâm. Tôi luôn tự hào vì mình có một cô em gái cá tính, thông minh và nhạy cảm.

 

Tôi không muốn tin nhưng sự thật vẫn là sự thật. Đau xót vô cùng nhưng tôi phải chấp nhận đối mặt và đưa em tôi trở về đúng với giới tính của mình.

 

Tôi chưa biết phải làm gì, phải nói gì, phải nói thế nào với bố mẹ để giúp em tôi. Rồi bố mẹ sẽ phản ứng thế nào trước những điều tôi nói? Mong sao chưa phải quá muộn để tôi có thể  làm điều gì đó có ích cho em mình, và cho cả những người thân của tôi.

 

Nếu bạn cũng có em, hãy dành thời gian quan tâm đến nó nhiều hơn, đừng chủ quan như tôi để rồi rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó xử.

 

Lê Hoài