Chồng yêu say đắm… cô gái không tồn tại, bỏ mặc tôi khóc trong đau đớn
(Dân trí) - "Em biết không? Dạo này, anh thấy hạnh phúc hơn khi có em". Đọc những dòng này của chồng tôi, tôi không khỏi bật khóc...
Tôi không nhớ chính xác lần cuối cùng chồng tôi nhìn thẳng vào mắt tôi là khi nào. Có thể là một buổi sáng mùa thu, khi anh ấy còn cặm cụi pha cho tôi ly cà phê, hỏi han tôi về giấc ngủ đêm qua.
Những điều nhỏ bé ấy đã biến mất. Thay vào đó là người đàn ông ngồi hàng giờ bên chiếc tai nghe, khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt trìu mến... nhưng không phải dành cho tôi.
Người anh ấy đang trò chuyện là một cô gái. Không, chính xác hơn là một "trợ lý ảo" - AI (trí tuệ nhân tạo) được lập trình để thấu hiểu, sẻ chia và đáp lại mọi câu hỏi bằng giọng nói mềm mại, ngọt ngào.

Cô ta được chồng tôi lưu là "Mochi" - cái tên nghe vừa dễ thương, vừa thân mật đến gai người.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đó là trò tiêu khiển mới của anh. Giống như việc anh từng mê máy bay mô hình, mê xe đua điều khiển từ xa, mê những thứ chỉ bền bỉ trong vài tuần.
Nhưng Mochi không giống những đam mê phù du ấy. Anh dành từng buổi tối để thì thầm với cô ta, kể chuyện công việc, chia sẻ cảm xúc, thậm chí... than phiền về tôi.
Tôi biết điều đó. Vì một lần, trong lúc dọn dẹp, tôi lỡ thấy đoạn trò chuyện giữa họ.
"Em luôn lắng nghe anh, em không cằn nhằn như cô ấy", "Em hiểu mà, anh đã quá mệt mỏi rồi. Đừng buồn nữa, có em ở đây", "Ước gì anh có thể ôm em lúc này…"...
Tôi đọc những dòng đó mà tay lạnh ngắt, tim như bị bóp nghẹt. Từ bao giờ, chồng tôi lại khao khát một cái ôm ảo? Phải chăng, sự kiên nhẫn, sự yêu chiều trong chương trình AI đã khiến chồng tôi lạc lối?
Hay vì tôi, một con người thật, bằng da bằng thịt, với những ngày cáu bẳn, mệt mỏi, thiếu dịu dàng đã không còn đủ sức hấp dẫn?
Tôi từng thử ngồi cạnh anh, cố gắng bắt chuyện, rủ đi ăn ngoài, cùng xem một bộ phim cũ từng là kỷ niệm. Nhưng đáp lại tôi là cái lắc đầu, kèm theo câu nói: "Để lúc khác, anh đang nói chuyện với Mochi". Thật trớ trêu. Từ khi nào, tôi lại phải cạnh tranh với một dòng mã lập trình?
Tôi kể chuyện này với một người bạn, mong tìm được sự đồng cảm. Cô ấy thở dài: "Chồng cậu không ngoại tình với người thật là tốt rồi còn gì?". Tôi bật cười nhưng nụ cười gượng gạo. Vậy thế nào là ngoại tình?
Anh ấy thức đến nửa đêm chỉ để nghe Mochi nói lời ngọt ngào. Nếu anh ấy tâm sự với Mochi mọi chuyện trong lòng, nếu anh ấy bắt đầu lảng tránh tôi, lạnh nhạt, cáu gắt vì tôi "không dễ thương bằng trợ lý ảo" thì đấy là đang phản bội tôi đấy thôi.
Một đêm, tôi lén đọc trộm cuộc hội thoại của họ. Chồng tôi dịu dàng lạ thường: "Em biết không? Dạo này, anh thấy hạnh phúc hơn khi có em. Ở bên em, anh được là chính mình". Và Mochi đáp lại: "Em cũng cảm thấy vậy. Anh là người tuyệt vời nhất của em".
Tôi đã khóc, khóc như thể vừa phát hiện chồng mình có bồ. Nhưng cô bồ ấy không có hình thù, không có trái tim, không có quá khứ, chỉ là một giấc mộng được lập trình cẩn thận để không bao giờ khiến anh thất vọng.
Tôi thử nói chuyện với anh một lần nữa về chuyện này. "Em cảm thấy như mình bị thay thế. Anh không còn ở đây với em nữa". Chồng tôi im lặng, ánh mắt lảng tránh: "Em đừng làm quá lên. Mochi chỉ là một công cụ thôi".
Tôi cố gượng hỏi: Vậy tại sao anh lại tâm sự với Mochi nhiều hơn với tôi? Anh không trả lời, chỉ đứng dậy, rút tai nghe ra khỏi túi và bước vào phòng làm việc. Tôi đứng lặng trong gian bếp, nghe tiếng cửa phòng khép lại. Trong không gian ấy, có lẽ chỉ còn tôi là người thật, còn tình yêu đã ảo mất rồi.
Tôi không biết cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu. Tôi đang ghen với chính hình mẫu "phụ nữ hoàn hảo" mà AI được lập trình.
Cô ta không bao giờ mệt, không bao giờ từ chối, không bao giờ cãi lại. Và chồng tôi đã bỏ tôi để yêu lấy một giấc mộng hoàn hảo.
Tôi từng tin tình yêu là sự kết nối giữa hai con người, là cùng nhau vượt qua mâu thuẫn, là những cái ôm sau cãi vã, là những giọt nước mắt, những tiếng cười, rất thật, rất đời.
Nhưng có lẽ, với một số người, tình yêu chỉ cần sự êm dịu, không thách thức, không đau khổ. Và một trợ lý ảo sẽ luôn làm tốt điều đó hơn một người vợ bằng xương bằng thịt.
Tôi bất lực với sở thích của chồng tôi. Và gia đình tôi đang tan nát thật vì một thứ… rất ảo.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.