Chồng nằm viện, vợ vất vả “tăng ca” kiếm tiền nuôi… trai!
Còn đêm thứ bảy vừa rồi, vì mất ngủ nên mẹ dậy giữa đêm và đã nghe trọn cuộc điện thoại của vợ tôi với một ai đó với những tiếng thì thầm đầy âu yếm là “cưng xài vừa vừa thôi chứ dạo này tăng ca nhiều quá gầy sút thì đừng chê đấy nhé…”
Trên đường đi làm về nhà chẳng may tôi bị tai nạn xe, thương tích khá nặng với vai trái bị gãy xương và cổ chân trái gần như lật ngược, bong gân sưng tấy đau đớn vô cùng. Nhưng cái đau vì những vết thương trên người tôi còn ráng chịu được, chứ mỗi lần nhìn cô vợ trẻ nước mắt ngắn, nước mắt dài trách trời, trách đất rồi quay sang trách tôi đi đứng không cẩn thận để gặp xui rủi là tôi muốn dứt từng khúc ruột vì thương em.
Tôi biết em cũng vì xót chồng mà trách vậy thôi chứ người ta đi ẩu, đâm vào sau xe của tôi thì tài thánh tôi cũng không tránh kịp bởi có ai mọc mắt sau gáy đâu mà lường?
Nhìn những người đàn bà đã luống tuổi vào ra chăm sóc chồng ở chiếc giường bên cạnh tôi lại càng thương em, bởi em mới bước vào tuổi 22 và vợ chồng tôi mới lấy nhau được 4 tháng. Chúng tôi quen nhau do cả 2 đều ở thuê trong một khu trọ dành cho công nhân và người lao động tự do.
Em là đồng hương của tôi, em làm công nhân của khu chế xuất còn tôi lái máy xúc cho một công ty xây dựng tư nhân. Tình yêu bắt đầu từ sự cảm thông, chia sẻ những khó khăn, vất vả trong cuộc sống xa nhà. Lấy nhau rồi, vợ chồng tôi vẫn ở trọ, nhưng em vui lắm vì “tiết kiệm được một suất thuê nhà…” nghe mà muốn ứa nước mắt.
Vì vậy tôi càng thấy trách nhiệm làm chồng của mình là cố gắng làm tốt việc của công ty và rỗi thì chạy vài cuốc xe ôm kiếm tiền phụ thêm với vợ. Được cái vợ chồng trẻ, chưa có con nên nói chung so với nhiều gia đình trong xóm trọ, chúng tôi vẫn thuộc diện có của ăn, của để.
Thế mà bỗng dưng tai họa ập xuống đầu tôi, cái vốn còn quá mỏng manh của vợ chồng tôi cứ vơi dần theo từng đơn thuốc, từng ngày điều trị. Tiền thì có thể vay mượn chỗ nọ, chỗ kia được chứ chuyện vợ chồng trẻ xa nhau mà chưa biết ngày nào tôi bình phục để ra viện khiến tôi thật băn khoăn áy náy, không biết làm cách nào để an ủi, động viên vợ mình.
Tôi nằm viện được gần 1 tháng, thấy vợ vất vả vì mình, tôi bảo em thỉnh thoảng hãy vào thăm vì tôi cũng đã nhúc nhắc đi được, cơm đã có phục vụ bệnh viện lo, vệ sinh cá nhân tôi tự làm không phải phiền đến em nữa.
Chắc vợ nghe lời tôi nên lâu lâu em mới vào thăm tôi, thấy em có vẻ gầy hơn trước, tôi thực sự lo lắng khi em cho biết dạo này em tăng ca bận rộn không thể chăm sóc cho tôi được,, em còn kiếm tiền để sắp tới trang trải cho những tốn kém do thời gian chữa trị thương tật của tôi quá dài.
Biết ơn vợ, tôi luôn cố gắng tuân thủ quy trình điều trị của bác sĩ để nhanh chóng hồi phục còn về đỡ đần cho vợ bớt vất vả. Thế nhưng sự thật đã phơi bày khi chủ nhật vừa rồi khi mẹ tôi vào bệnh viện thăm tôi với vẻ mặt buồn buồn nửa như muốn nói, nửa như muốn giấu điều gì đó.
mẹ tôi từ Bắc vào thăm tôi, mẹ mang thức ăn, tiền của anh chị tôi gửi giúp tôi mà thấy mẹ có vẻ buồn, có vẻ muốn giấu điều gì đó.
Gặng hỏi mãi mẹ tôi mới khẽ khàng cho tôi biết là mấy hôm nay tối nào ở bệnh viện với tôi về, mẹ cũng thấy vợ tôi được một thanh niên rất trẻ đến đón. Còn đêm thứ bảy vừa rồi, vì mất ngủ nên mẹ dậy giữa đêm và đã nghe trọn cuộc điện thoại của vợ tôi với một ai đó với những tiếng thì thầm đầy âu yếm là “cưng xài vừa vừa thôi chứ dạo này tăng ca nhiều quá gầy sút thì đừng chê đấy nhé…”
Trái tim tôi như muốn vỡ tan vì vợ tôi vất vả tăng ca đâu phải vì lo lắng cho chồng!
Theo An Trí
Tiền Phong