Chồng ghen vô cớ còn đánh tôi

(Dân trí) - Anh ấy bới ra rằng tôi ăn mặc quá lố lăng, cởi đến tận 2 cái khuy trên cổ áo, “khác gì cô mơi nó”. Tôi chưa kịp trình bày hết quan điểm đã bị anh lao vào đánh không thương tiếc.

Đọc bài viết của chị T.Nhàn, cảm xúc đầu tiên của tôi là cảm thông. Có những đoạn chị viết, tôi như thấy cả chồng mình trong đó. Bởi tôi cũng là một nạn nhân của chứng ghen tuông vô cớ từ chồng.

Chồng ghen vô cớ còn đánh tôi



Tôi cảm nhận những ấm ức mà chị đang chịu, nhưng đó mới chỉ là về tinh thần. Anh ấy có mạt sát chị, dày vò chị, nhắc nhở về gốc gác “nhà quê” của chị, nhưng theo những gì chị viết thì tôi thấy, anh ấy chưa một lần đánh chị. Tôi khác với chị ở chỗ đó, không chỉ bị giày vò về tinh thần, tôi không ít lần bị chồng đánh vì những hờn ghen.

Vợ chồng tôi không có nhiều khác biệt như vợ chồng chị, chúng tôi đều là dân phố thị. Bản thân chồng tôi không có dị tật gì, cũng không hơn tôi quá nhiều tuổi, nhưng tính sở hữu trong anh ấy quá cao. Anh không coi tôi là vợ. Hay đúng hơn, theo quan điểm của anh, thì vợ cũng chỉ như một thứ tài sản của anh mà thôi.

Cho nên anh rất ghét tôi giao du với những người đàn ông khác. Từ khi lấy anh tôi mất dần bạn bè. Bạn là nam giới biến mất hẳn khỏi cuộc đời tôi đã đành, nhưng ngay cả những người bạn gái cũng ngại gặp tôi, vì gặp nhau thì phải hò hẹn đi ăn uống, đi chơi. Song chồng tôi cứ liên tiếp gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, với ai, làm gì. Có lần đứa bạn gái thân của tôi còn bị chồng tôi cho một bạt tai chỉ vì tôi và nó trót đi mua sắm với nhau mà nó đưa tôi về muộn, để chồng tôi đợi mãi nên anh mất hết cả kiên nhẫn…

Cái chuyện ấy tôi cũng không muốn nói nhiều. Thôi thì đàn bà, chồng con rồi phải hy sinh những mối quan hệ khác. Song tôi rất khổ sở. Vì sống giữa cộng đồng, xã hội, một ngày bạn đi đâu, làm gì, có thể tình cờ gặp những ai đâu thể là điều bạn có thể tự quyết định được. Tôi tình cờ gặp cậu bạn cũ từ thời tiểu học ở quán cà phê đúng hôm đi với chồng. Tôi đã hết sức dè chừng thái độ mình khi nói chuyện với cậu ấy. Song cậu ấy thì vồn vã, hồn nhiên, chuyện trò vui vẻ, còn dọn sang cả bàn vợ chồng tôi ngồi chung để hàn huyên. Tôi không trách cậu ấy được, cậu ấy đâu có biết tính chồng tôi như vậy. Vì thái độ cậu ấy nhiệt tình, tôi không thể không lịch sự. Tôi tươi cười đáp lại những câu chuyện của cậu ấy về kỷ niệm đi học ngày xưa, cậu ấy có đùa một câu rằng ngày xưa cậu ấy thích tôi, thế mà khi về nhà, tôi hứng nguyên cả trận cuồng phong của chồng.

Anh ấy còn bới ra rằng tại tôi ăn mặc quá lố lăng, cởi đến tận 2 cái khuy trên cổ áo, “khác gì cô mơi nó”. Tôi chưa kịp trình bày hết quan điểm đã bị anh lao vào đánh không thương tiếc. Tôi bầm dập nhiều lần vì những trò ghen vô cớ như vậy, song tôi chưa thể bỏ chồng vì sau mỗi lúc như thế, ngồi nghe tôi phân tích đúng sai, anh lại xin lỗi, hứa không đối xử với tôi như vậy nữa. Tôi bị vướng vào cảnh bỏ thì thương vương thì tôi. Người thân của tôi biết chuyện thì cứ bảo tôi phải làm rắn, gọi chính quyền vào can thiệp khi anh đánh tôi cho anh sợ, nhưng tôi cứ nghĩ mãi, xấu chàng thì hổ ai…

Thảo Hiền

Dòng sự kiện: Khổ vì chồng ghen