“Chỉ cần anh ấy chung thủy…”
(Dân trí) - Tôi hỏi chị “có bao giờ chị nghĩ đến ly hôn?”. Chị thảng thốt nhìn tôi: “Không! Ngoài cái tội chơi bời rồi dẫn đến nợ nần, anh cũng không trăng hoa ngoại tình mà”...
Mẹ chị đẹp lắm, về già vẫn giữ nguyên những nét đẹp quý phái. Nhưng mẹ chị khổ. Bởi bố chị là người đàn ông trăng hoa, bạc bẽo.
Chị thừa hưởng những nét đẹp, duyên dáng từ mẹ, nhưng nhiều khi bà thường ôm chị khóc, mong cuộc đời con đừng giống mẹ. Bà chỉ sinh được mình chị, sau đó vì bố chị thường đi công tác xa nhà, khi trở về ông đã có nhân tình từ bao năm.
Kể từ đó mẹ chị cam chịu lầm lũi trong chính ngôi nhà mình. Thấy mẹ chẳng bao giờ có được niềm vui hạnh phúc, chị thương mẹ lắm. Nhiều lần chị khuyên mẹ ly hôn, rồi hai mẹ con sống cùng nhau có lẽ mẹ sẽ không phải chịu đau đớn tủi nhục như vậy. Nhưng bà nhất quyết không chịu, bởi muốn giữ cho chị một gia đình. Bà sợ ánh mắt soi mói của thiên hạ, sợ khi chị về nhà chồng, họ có khinh khi coi thường chị?...
Vì điều đó, bà đã chấp nhận sống một đời trong nước mắt cô quạnh, cũng chẳng dám can thiệp vào những mối quan hệ bên ngoài của chồng. Chị nhìn mẹ héo hon từng ngày, thề sau này lấy chồng, dù chồng có thế nào cũng được, nhưng nhất định không được trăng hoa.
Rồi chị gặp mối tình đầu, lên xe hoa về nhà chồng trong hạnh phúc. Một vài năm đầu, kinh tế nhà chị rất ổn, trừ chi tiêu, chị cũng dành dụm được khá nhiều. Nhưng chẳng bao lâu sau, chị phát hiện những món nợ chồng chất của chồng. Bao nhiêu của hồi môn cũng bán đi để trả nợ. Xe của cả hai vợ chồng cứ cắm rồi lại rút, rồi lại cắm, không biết đã nâng giá trị lên thành bao nhiêu. Lần nào chồng chị cũng hứa, chỉ cần trả nợ nốt lần này, anh sẽ tu chí làm ăn. Lúc chị gom góp hết tiền tích góp trả nợ cho chồng thì anh tỏ ra yêu thương cảm kích chị. Nhưng những lúc chơi bời, cá độ, thua hết tiền, anh lại về nhà chửi bới, thậm chí có lần còn dọa giết chị nếu chị không rút hết tiền tiết kiệm để trả nợ cho anh.
Chị hỏi tôi, giờ bảo chị phải làm thế nào. Tôi xót xa nhìn chị, hỏi chị có còn yêu chồng nữa không. Chị bảo “yêu hay không thì cũng còn cái nghĩa, vợ chồng sống với nhau đến hai mặt con, nhiều lúc cũng chẳng biết khái niệm yêu là gì nữa”. Nén tiếng thở dài tôi hỏi chị “có bao giờ chị nghĩ đến ly hôn?”.
Chị thảng thốt nhìn tôi: “Không! Ngoài cái tội chơi bời rồi dẫn đến nợ nần, anh cũng không trăng hoa ngoại tình mà. Đời người phụ nữ sợ nhất là đàn ông trăng hoa rồi ruồng rẫy vợ con. Chồng chị chỉ những lúc bị thiếu nợ quá nhiều mới bức xúc mà chửi chị. Chả nhẽ mình lại chia tay chỉ vì tiền. Dù sao, so với những người đàn ông ngoại tình, chị thấy vẫn ổn hơn rất nhiều, chị chỉ mong ngày nào đó anh ấy tỉnh ngộ, không chơi bời mà tu chí làm ăn, chắc lúc ấy gia đình chị sẽ yên ổn”.
Tôi bất lực nhìn chị. Sống với một người mà đến tính mạng mình còn bị đe dọa, mỗi ngày đều lo lắng không biết có còn phải trả nợ thêm món nào không, lo anh có còn gây sự gì nữa không, có lúc nào lên cơn nghiện cờ bạc khát tiền mà giết mình không, chị vẫn thấy ổn hơn so với khi bị phụ tình?
Chung thủy có quan trọng không? Chắc chắn mọi cuộc hôn nhân hạnh phúc không thể thiếu yếu tố chung thủy. Nhưng đó không phải thước đo duy nhất của một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Chung thuỷ có mặt trong mọi cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng không phải mọi cuộc hôn nhân hạnh phúc đều chỉ cần mỗi chung thuỷ là xong. Người đàn ông làm khổ bạn vì cờ bạc, ma tuý, bạo hành thể xác, đày ải tinh thần bạn… thì không thể là lựa chọn đúng đắn để mang lại cho bạn cuộc hôn nhân đúng nghĩa. Tình yêu, hôn nhân đẹp hơn thế rất nhiều. Đó là quá trình hai người yêu nhau, tự nguyện gắn bó trọn đời với nhau luôn tìm cách mang đến hạnh phúc cho nhau, cùng vượt qua khó khăn chứ không phải tạo thêm cho nhau những khó khăn và đầy ải nhau về tinh thần, thể xác vì bất cứ lý do gì.
Phụ nữ ơi, chúng ta có giá trị nhiều hơn thế. Đừng chỉ nghĩ bổn phận của đàn bà là vò võ chờ đợi một người đàn ông quay đầu, cho dù anh ta có phạm phải sai lầm gì đi nữa. Ai cũng chỉ có một cuộc đời thôi, đừng phí hoài vì những điều không đáng, trông đợi những điều mà bạn biết rõ chẳng bao giờ xảy ra. Bổn phận cao nhất của chúng ta, chẳng gì khác, là phải sống sao cho bản thân hạnh phúc, để những người yêu thương ta được hạnh phúc.