Câu chuyện tháng Mười

(Dân trí) - Bắt đầu tháng Mười ở nơi mình đang đứng là một ngày mưa tầm tã. Mọi người cập rập những câu chuyện về cơn bão vừa đi qua. Gương mặt ai nấy thất thần, bao lo âu vẫn còn hiện rõ mồn một trên những vầng trán cơ cực.

 

Người thở phào nhẹ nhõm vì nhà cửa bình yên. Người bàn luận xót thương, đau thắt ruột gan khi đồng bào mình nơi này nơi kia hứng chịu nhiều mất mát.
 
Câu chuyện tháng Mười


 

Nghe mấy mệ, mấy dì nhắc chuyện bão lũ của nhiều năm về trước, bao mất mát in hằn trong tâm trí người già, kể ra lại hãi hùng lo sợ. Chú kể cơn bão năm nào đó, nhà chú cũng ngồi ăn cơm thế này, bão lướt qua, nhấc bổng ngôi nhà của chú lui tận sau vườn. Chuyện kinh hoàng thế mà chú kể pha trò khiến ai cũng cười, song, hẳn giây phút ấy, chắc đã thấy đời mình chao đảo lắm.

 

Dì sục sạo khắp vườn, cứ xót mấy cây chuối sắp trổ buồng giờ nằm ngã chỏng chơ, cả cây bưởi cũng bật gốc, đám ớt đổ ngổn ngang. Khu vườn tan hoang, đàn gà dáo dác tìm mồi trong đám đất bị xới tung.

 

Xác lá rơi đầy đường, những cành cây bị gió thổi toác ra, nằm chơ hơ dưới gốc. Người đi sơ tán bão trở về, mắt hoang hoải, bần thần chẳng còn nhận ra con đường về nhà nữa. Chỉ mong đây là cơn bão cơn lũ cuối cùng trong năm. Tháng Mười về rồi, chẳng mấy chốc mà hết năm qua tháng, ngước lên trời thở than cho cái nghèo, cái cực của quê mình như tìm sự cảm thông.

 

Biết rằng, sau cơn mưa thể nào trời cũng tạnh, bão tan rồi, lại bắt tay dọn dẹp, ước mơ về ngôi nhà kiên cố hẳn còn xa.

 

Tháng Mười về khi nhà chú Sáu treo bảng “thổi ống”. Đám con nít vừa đi học về đã lon ton chạy vô thùng gạo, đong vài lon, trộn thêm ít đường, ít bắp đi xay. Vậy là có thứ bánh ngon nhâm nhi ngày mưa gió mà không phải nơi nào cũng có. Bạn đi làm xa, bảo mùa này ước được nằm trong chăn, cầm cái “ống gạo” mà nhấm nháp lên miệng thì không còn gì hạnh phúc bằng.

 

Tháng Mười nghe thu tàn qua kẽ tay. Hương hoa sữa thôi vương vấn, níu chân người ở lại. Người lại nhắn nhủ bao nhớ thương biết rằng trong tâm kia vẫn chưa thôi thương nhớ. Ừ, dễ gì, khi phải ở lại với chừng ấy kỷ niệm và nhớ nhung, biết rồi im lặng vậy thôi, phân vân chi những điều đã cũ.

 

Chị gọi, rủ cà phê, nhắc lời hẹn từ hôm trước. Hẳn lúc đang nhắn tin cho mình, chị ngồi trong phòng ấm, chẳng hay ngoài kia đang mưa như trút nước. Mình lóng ngóng, dò dẫm trong mưa rồi đến điểm hẹn. Bên ly cà phê, lắng nghe tâm sự một cô gái chưa chồng. Rằng trông tới trông lui, bỗng dưng cảm thấy cuộc sống nhàn nhạt, bình bình, khi có đủ đầy mà vẫn thiếu này kia, nhưng chẳng hiểu cái này kia cụ thể là gì.

 

Giật mình, hóa ra ai cũng vậy. Ngồi lửng lơ ngắm thời gian trôi vô vị xong lại quýnh quáng lên để níu thời khắc trôi qua mà chưa kịp làm gì. Lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình thiếu trong khi nhìn lên ngước xuống bao người còn lận đận đấy thôi.

 

Tháng Mười ngày ngắn đêm dài hơn. Một ngày trôi qua mau khi mình vừa thức giấc, chần chừ, tới lui vài bước đã thấy chiều về. Đêm, thao thức hoài vẫn còn khuya khoắt. Chẳng biết bao giờ đặt lưng nằm xuống mới thôi nghĩ ngợi những chuyện ngày trước, ngày nay và cả của ngày mai.

 

Bạn kể mình nghe bao chuyện tủn mủn khi tháng Mười về. Chuyện tình yêu đứt đoạn vì chính bạn đã không đủ sức từ chối những cám dỗ ở đời. Đành rằng, những nuối tiếc và mất mát luôn làm con người ta lớn lên. Nhưng nó cũng khiến con người ta thận trọng hơn những gì cần thiết.

 

Cuộc đời này hữu hạn lắm thay, tay bắt mặt mừng khi hội ngộ đâu đó vài người tri kỷ. Để rồi nhận ra, cái trọng là phải sống cho vô hạn với bao yêu thương kề mình.

 

Đôi khi, lại thèm đứng ở tháng Một để vạch lại từ đầu cái kế hoạch của năm. Chứ bây giờ, tháng Mười rồi, đã không còn kịp. Con người ta vẫn luôn nhận ra mình quá trễ cho những dự định, những mơ ước. Khi ở lưng chừng, chẳng thể bấu víu ai mà hỏi han.

 

Tháng Mười có ngày tôn vinh những người phụ nữ. Bao người lại tất bật chuẩn bị quà cáp cho những người yêu thương bên cạnh. Một vài bông hoa hay món quà đẹp đẽ bao nhiêu đi chăng nữa, cũng đừng quên lắng nghe những câu chuyện của họ, những câu chuyện của tháng Mười.

 

Diệu Ái