1. Dòng sự kiện:
  2. Phe nổi dậy lật đổ chính quyền Syria
  3. Chiến sự Nga - Ukraine

Vụ cháy xưởng may khiến 14 người Việt thiệt mạng tại Nga

Tình người nơi xa xứ

(Dân trí) - Lệ đã ngồi được, đi lại phải có người dìu, bước đi chập chững như trẻ lên 3. Đôi chân vòng kiềng của dân miền biển Quỳnh Lưu như càng níu kéo cái thân hình bé nhỏ của Lệ xuống thấp hơn...

 

Lệ đang phải tự khó nhọc tập dượt từng thao tác.

Lệ đang phải tự khó nhọc tập dượt từng thao tác.

Sáng 2/10, tôi với anh Trương Quang Giáo, chủ tịch Hội người VN định cư tại Nga, chị Thu Trang (baonga.com) và chồng chị là anh Thiều cùng đến bệnh viện số 14 mang tên Korolenko gần khu vực métrô Xôcônhichki đón một bệnh nhân đặc biệt còn sống sót trong vụ cháy ở xưởng may vùng ngoại ô Mátxcơva – Egorevsk ngày 11/9 vừa qua.

 

Theo thông báo khẩn của bệnh viện, ngày hôm nay (2/10) bệnh nhân Hồ Trọng Lệ (quê Nghệ An) cần rời viện ngay! Nếu không, bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm và thậm chí sẽ chuyển bệnh nhân Lệ đến một bệnh viện thần kinh khác.

 

Điều đó làm chúng tôi thực sự lo lắng.

 

Khi tới nơi, đập vào mắt tôi là một thanh niên (tuổi khoảng trên 30?) nhỏ bé ốm yếu với nước da đen xạm, cặp mắt nhìn đờ đẫn vô thần sắc, miệng chỉ lắp bắp rất khẽ khàng không rõ tiếng, chúng tôi phải áp sát tai vào miệng anh nghe câu được câu mất…mặc dù tai của Lệ nghe vẫn được những câu hỏi của chúng tôi. Hai bàn tay chai sạn nửa ố vàng cứng đờ khó cử động cứ khum khum vào nhau mặc dù Lệ rất muốn lấy một cái khăn giấy rơi trên nền đất nhưng quả là khó nhọc. Lệ đã ngồi được, đi lại phải có người dìu, bước đi chập chững như trẻ lên 3. Đôi chân vòng kiềng của dân miền biển Quỳnh Lưu như càng níu kéo cái thân hình bé nhỏ của Lệ xuống thấp hơn…nước mắt đàn ông của tôi đã lặng lẽ chảy trong lòng.

 

Tài, đứa cháu gọi Lệ bằng cậu ruột, được cử đến chăm sóc cậu từ bao ngày qua, nhẫn nại đút từng thìa cháo thịt mà chị Thu Trang cất công nấu từ sáng sớm (nước xương thì hầm từ suốt đêm qua) và ủ ấm cẩn thận mang đến hãy còn nong nóng. Lệ khó nhọc nuốt và cũng chỉ cố gắng được 1/3 bát. Tài vừa đút cháo vừa lấy khăn lau ngang miệng cho Lệ. Còn chị Thu Trang thì cứ vừa phải dỗ dành nhỏ nhẹ như dỗ trẻ lên 2! (Tôi có cảm giác như Lệ là cậu bé con trong giọng vỗ về của “chị gái, của mẹ”…Thu Trang vậy)

 

Tôi nhìn Thu Trang bận rộn chăm sóc động viên an ủi Lệ như cậu em ruột thịt của mình mà lòng trào dâng niềm cảm phục. Quả là suốt thời gian gần 1 tháng qua (từ ngày 11.9 khi xảy ra vụ cháy xưởng may) Thu Trang và chồng cứ chạy đi chạy lại như con thoi hàng trăm km: Mátxcơva – Egorevsk – Mátxcơva lo cho từng bệnh nhân bị chết cháy (ngạt vì hơi độc) từ thủ tục giấy tờ về mặt pháp lí, đến nhận mặt xác minh chính xác từng nạn nhân, lo trong đêm đưa số 37 nạn nhân sống sót sau vụ hỏa hoạn về ốp Mekong của anh Bùi Văn Hòa trú tạm, cho đến lúc ôm trên tay lọ tro di hài…ra sân bay tiễn nạn nhân về nước? Và lại lo ngược lo xuôi cho anh Lệ nạn nhân tưởng đã một đi không trở lại với 14 nạn nhân xấu số kia…Tôi tự hỏi có một người dưng nào trong thiên hạ lại có thể nhiệt tình bỏ cả công việc thường ngày của mình để đi lo việc xã hội như vậy không? Một câu hỏi khó có câu trả lời.

  

Bỗng dưng có cái gì đó nghèn nghẹn dâng ngang cổ tôi đăng đắng…Con người nhỏ bé còn sống sót (trong vụ cháy ở xưởng may Egorevsk) Hồ Trọng Lệ này trước lúc gặp nạn đã có đến gần 80 kg vậy mà bây giờ lại tiều tụy thế này? Thu Trang bảo cũng nhờ có cơ thể khỏe mạnh đó mà Lệ mới có thể vượt qua được 7 lần cửa ải lọc máu. Người bình thường chắc khó… Đến các bác sĩ Nga còn ngạc nhiên.

 

Chỉ có điều, để trở lại bình thường với cuộc sống, Lệ còn phải vượt qua bao gian nan thử thách nghiệt ngã khác nữa của số phận. Bởi Lệ bị ảnh hưởng của khí cực độc nên hệ thống thần kinh bị ảnh hưởng nghiêm trọng dẫn đến tình trạng lộn xộn trí nhớ, mắt mờ xấu đi vì nhìn không rõ màu sắc hình thù, đinh vị vật thể, tay chân khó cử động, bàn tay không tự điều khiển...Phải cần có những tấm lòng thật nhân hậu nhẫn nại chăm sóc như một đứa trẻ và cần rất nhiều tiền để điều trị.
 
 
Dìu Lệ bước rời bệnh viện.
Dìu Lệ bước rời bệnh viện.
 

Qua những câu nói rời rạc như thì thầm của Lệ, (nhưng còn phải qua Tài, cháu ruột và vợ tên Mừng ở quê “thẩm định” lại vì Lệ nhớ không chính xác, sai rất nhiều) chúng tôi chắp nối lại thì được biết Lệ có 3 đứa con, hai trai và 1 gái ở xã Quỳnh phương, huyện Quỳnh lưu. Đứa lớn 12 tuổi, đứa giữa 9 tuổi và đứa bé nhất 5 tuổi. Vợ làm nghề đan lưới, còn Lệ vốn là cùng bạn bè thuê thuyền đi biển đánh cá. Trước lúc sang Nga cuộc sống vô cùng khó khăn. Sang Nga từ 3 năm nay, làm đủ nghề: từ nấu cơm, thợ may…lương nơi trả nơi quỵt dù chỉ có mấy trăm đô la?!

 

Anh Giáo cùng Thu Trang dìu Lệ ra khỏi cổng bệnh viện trong nỗi xúc động của một vài bác sĩ hộ lí người Nga với những câu chúc chân thành. Chúng tôi đưa Lệ đến nhà (kva) gần khu vực chợ Sadovo (chợ Chim) của một người hàng xóm cùng quê, cô Chiến cùng cháu Tú – nạn nhân cũng sống sót và là cháu gọi cậu của Lệ (anh trai Tài) tiện bề chăm sóc trước ngày làm thủ tục trở về Việt Nam trong cuối tuần này.

 

…Ra về, ngoái nhìn lại bóng dáng Lệ bé nhỏ yếu ớt bệnh tật run rẩy trong khung cửa mà trong lòng mỗi người chúng tôi vẫn còn nặng trĩu. Thôi thì chỉ còn biết thành tâm chúc Lệ hãy chóng qua cơn bình phục nhé! Hi vọng là như vậy.

 

Võ Hoài Nam (từ Mátxcơva)