Mã số 1590:
Con cứ cười là khỏi bệnh phải không mẹ?
(Dân trí) -Cô bé ấy lúc nào cũng cười, ở trên viện, khi đang nằm truyền hóa chất hay khi được về nhà với em trai. Mẹ em kể 4 năm rồi dù phải chung sống với căn bệnh ung thư máu nhưng lúc nào bé cũng cười bởi nó tin cứ vui vẻ là sẽ hết bệnh.
Không giống như nhiều bệnh nhân nhi mà tôi đã gặp, cô bé Đỗ Thị Mai dù đang nằm truyền hóa chất hay làm bất cứ việc gì thì tinh thần của em đều rất thoải mái với nụ cười tươi rói. Mẹ của em, chị Bùi Thị Lý nhìn con gái với đôi mắt rưng rưng như trực khóc, kể chuyện: “Con bé lúc nào cũng tươi tắn thế cô ạ vì chị vẫn bảo con cứ vui vẻ lên là bệnh sẽ khỏi. 6 năm rồi, nó khao khát được khỏi bệnh để về nhà đi học nên dù bệnh có đau đến như nào thì con vẫn cứ cười như thế”.
Nói rồi, chị Lý trải lòng ngậm ngùi kể lại câu chuyện 6 năm hai mẹ con dắt díu nhau đi viện ở Bạch Mai rồi sang đến Viện huyết học và truyền máu TW. Sinh con ra em khỏe mạnh bình thường nhưng lên đến 3 tuổi, con có dấu hiệu chân tay đau, không đi lại được, lên bệnh viện bác sĩ cho biết em bị viêm đa khớp nên đã theo chữa trị suốt 2 năm. Đến khi lên 5, thấy con đỡ đau dần và đi lại được, chị Lý mừng rơi nước mắt nghĩ vận hạn của con đã qua để cho con về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị vào lớp 1.
Nhưng tin dữ đột ngột ập đến, những triệu chứng đau nhức lại xuất hiện nhưng lần này bác sĩ báo án tử bởi nguyên nhân là từ căn bệnh ung thư máu. Là nông dân ít học, chị không hiểu ung thư máu là gì nên vẫn hi vọng, một ngày con được chữa khỏi. Nhưng những ngày ở viện, chứng kiến cảnh các bé cứ lần lượt theo nhau mà đi, chị hiểu cái chết đã treo sẵn trên đầu con gái tự lúc nào.
“Là bố, là mẹ, nhận tin con mắc bệnh hiểm nghèo ai cũng đau, cũng xót em ạ. Thời gian đầu đi viện liên tục, con bé cứ thắc mắc rồi hỏi chị bao giờ khỏi bệnh để về đi học. Nghe con hỏi chị không biết trả lời sao cả, mặt khác lại sợ cháu buồn nên chỉ biết động viên con cứ vui vẻ, thoải mái và cười thật nhiều là con sẽ khỏi bệnh”.
Đấy là lí do tại sao khi gặp em, tôi luôn thấy cô bé cười. Gương mặt tròn cùng nụ cười có duyên của chiếc răng khểnh, em không lẫn với bất cứ bé nào mà tôi đã gặp. Lên 9 tuổi nhưng trông em khá nhỏ nhắn với cái cơ thể vừa tròn 20kg và đặc biệt là lối suy nghĩ hồn nhiên, đáng yêu của một đứa trẻ: “Ở trên viện ai cũng bảo cháu cười xinh lắm cô ạ. Cô có máy ảnh, cô chụp cho cháu mấy cái để mấy hôm nữa lại lên viện cháu mang khoe với các bạn của cháu”.
Con bé nói chuyện, hồn nhiên một cách đáng yêu trong cách xin chụp ảnh khiến tôi không thể từ chối. Vừa nở nụ cười tươi, em vừa hỏi: “Cháu giờ tay chữ V thế này cô nhé, lần trước có chị sinh viên tình nguyện vào thăm bảo cháu giơ tay thế này là chiến thắng cô ạ”. Hay: “Cô cứ chụp cho cháu mặc chiếc áo cam này ạ. Cháu thích nó nhất vì nó có chữ ….đó cô”…
Em cứ thế, tíu tít trong từng câu chuyện như một chú chim nhỏ khiến tôi chẳng còn nhớ đến căn bệnh khủng khiếp kia. Nhìn con gái, mẹ của em có lúc lại cúi gằm mặt hay cố tình quay vào tường để che đi hai khóe mắt đã đẫm nước tự khi nào. Không dám nói, chỉ đến khi đợi con chạy sang nhà hàng xóm đón em về, chị mới dám bộc bạch:
“6 năm theo đuổi cho con đi viện, gia đình kiệt quệ không còn gì nữa em ạ. Anh chị làm ruộng nên thu nhập chỉ trông chờ vào mùa vụ mà bệnh của con thì suốt ngày liên miên đi viện. Nhiều lần lắm rồi vì không có tiền nên chị đành phải để con ở nhà cho dù có lịch hẹn của bác sĩ. Lần tới cũng vậy, chỉ còn vài ngày nữa là phải lên truyền đợt hóa chất, nhưng chị...”
Bỏ dở câu nói và vội vàng gạt nước mắt bởi hai con đã về nhưng đôi mắt, gương mặt và cả cái cắn răng nén chịu của chị tôi đều hiểu hết. Nỗi đau xen trong sự bất lực của người mẹ nghèo càng khiến tính mạng của cô bé đáng yêu bị đe dọa từng ngày. Quay lại nhìn em, cô bé vẫn ở đó nhoẻn miệng cười và vẫy tay chào với lời hứa hẹn: “Cô nhớ chọn cái ảnh nào đẹp nhất cho cháu nhé để cháu khoe các bạn” khiến tôi có cảm giác đến nghẹt thở.
Mai ơi, giá như em cứ khóc, em cứ đau hay bắt đền số phận đã buộc mình phải treo cái án tử lơ lửng kia thì có lẽ tôi đã không thấy lặng đắng như lúc này. Sao em vẫn thế, cứ tươi, cứ cười và cứ hi vọng nhiều thế để dù là nụ cười em đẹp lắm, hồn nhiên lắm nhưng sao ám ảnh tôi như một điều gì mong manh lắm !
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: 1. Mã số 1590: Chị Bùi Thị Lý và anh Đỗ Văn Thủy (đội 7, thôn Minh Sơn, xã Yên Chính, huyện Ý Yên, tỉnh Nam Định) ĐT: 0163.885.8253 2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học & Dân trí - Báo điện tử Dân trí. Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490 Email:quynhanai@dantri.com.vn Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau: * Tài khoản VNĐ tại VietComBank: * Tài khoản USD tại VietComBank: Account Number: 045 137 195 6482 Swift Code: BFTVVNVX Bank Name: THE BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM (VietComBank) * Tài khoản VNĐ tại VietinBank: * Tài khoản VNĐ tại Ngân hàng Quân đội (MB) Tên TK:Báo Khuyến học & Dân trí Tại Ngân hàng TMCP Quân đội – Chi nhánh Thái Thịnh - Hà Nội * Tài khoảnUSD tại Ngân hàng Quân đội (MB) Tên TK:Báo Khuyến học & Dân trí Swift Code: MSCBVNVX Bank Name: MILITARY COMMERCIAL JOINT STOCK BANK - MCSB ( No.3, Lieu Giai str., Ba Dinh Dist., Hanoi, Vietnam) 3. Văn phòng đại diện của báo: VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122 VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725 VP TPHCM: số 39L đường 11 (Miếu Nổi), phường 3, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Tel: 0866786885 VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 0710.3.733.269 |
Phạm Oanh