Chàng trai năm ấy tôi thương, dịu dàng đến nỗi chẳng nỡ quên đi
(Dân trí) - Tôi không còn là tôi của ngày xưa, cố chấp ngược nắng để yêu anh đến điên cuồng. Còn anh cũng chẳng còn là chàng trai năm ấy ngược gió để chung đường cùng tôi. Chúng ta, ai rồi cũng phải trưởng thành...
Tháng 9 kể tôi nghe về một chuyện tình đẹp vô ngần nhưng đã tan vỡ từ rất lâu rồi. Vậy mà lòng tôi vẫn xao động khi vô tình nghe ai đó nhắc đến tên anh. Chàng trai tôi thương vào mùa thu năm xưa với nụ cười ấm ấp nhưng buồn vô ngần.
Tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên đi anh, không phải vì anh quá hoàn hảo, chỉ đơn giản anh là người đi cùng tôi suốt năm tháng tuổi trẻ. Những ngày tôi coi tình yêu đẹp đẽ hơn tất thảy mọi thứ trên đời nay cũng đã lùi vào dĩ vãng xa xôi.
Dù thời gian có trôi đi, dù vạn vật đổi dời bao lần thì ở nơi thẳm sâu trái tim vẫn luôn dành một góc cất giấu hình bóng anh. Cũng vào mùa thu năm ấy, chúng tôi đều ngỡ thời gian dài rộng để năm tay nhau lâu thật lâu, hóa ra tất cả cũng chỉ là miền hứa xa vời. Thế mà, nhiều năm sau khi quay đầu lại thì anh vẫn là người tôi muốn ở cạnh bên, an yên cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn rực lửa. Mặc dù chẳng biết giờ này anh đang ở đâu, anh đang làm gì và nụ cười có còn bình yên như thưở ấy...
Cuộc đời lắm điều lạ kì thật!
Tháng 9 của ngày xưa, chúng ta đều không hề nhận ra mình đã vô tâm bỏ lỡ nhiều thứ đến vậy dù tưởng như yêu đến chẳng gì có thể thay thế được. Để đến bây giờ, khi mọi thứ đã gọn gàng trong ngăn kéo quá khứ tôi mới chợt nuối tiếc vì sự vội vàng của tuổi trẻ đã đẩy chúng ta xa nhau.
Tháng 9 năm nay, chắc lá vàng vẫn ngập đầy lối đi, lang thang giữa con đường cũ, tôi vẫn lại mặc áo phông quần jeans, vẫn đi đôi giày thế thao, vẫn nghe những ca từ da diết năm 18 tuổi chúng ta cùng nghe mà miên man trôi về phía xa xưa. Mọi thứ vẫn vậy, nỗi buồn vẫn vậy, kỉ niệm vẫn im lìm, chỉ có thời gian một đi không trở lại.
Chàng trai năm ấy, mối tình trong veo như mưa mùa thu, buồn nhưng lại dịu dàng đến nỗi tôi chẳng nỡ quên. Cứ tự nhớ, tự thương rồi tự nấc lên trong niềm tiếc nuối vô hạn. Tôi cũng chẳng biết bản thân đang lưu luyến điều gì, có lẽ đó là đoạn thanh xuân ngọt ngào nằm vẹn nguyên trong ký ức.
Anh mãi là một phần quan trọng với tuổi trẻ trong tôi, là người chịu ướt hết tấm lưng vững chắc để che ô cho tôi dưới cơn mưa hanh hao cuối chiều. Là người cho tôi tựa vào an yên để nỗi buồn cứ nhẹ nhàng trôi đi, là người tôi ngược nắng chỉ để nhìn thấy nụ cười phút chốc rồi lại lên chuyến xe chở đầy nỗi nhớ về phòng.
Tôi 21 tuổi không còn là tôi thưở 18 và nụ cười anh cũng không còn dành riêng cho riêng mình cô gái đầy mơ mộng là tôi. Thế giới rộng lớn như vậy, bàn tay tôi đã lạc mất anh tự bao giờ?
Có lẽ cả anh và tôi ngày đó còn quá non nớt để nắm chặt bàn tay thật dài lâu. Chúng ta đến bên đời nhau rồi lại rời xa, để lại trong tim những kỉ niệm và cả niềm tiếc nuối mang theo cả thanh xuân.
Dẫu vậy, những khi buồn đến cháy lòng cũng không dám nhấc máy lên mà gào thét đòi trả lại tôi của những ngày anh chưa đến. Đôi lần, khi vào trang cá nhân của anh, chỉ sợ rằng sẽ có bóng dáng của một người con gái khác, tất nhiên dù thế tôi cũng chẳng có quyền gì để can thiệp. Anh vẫn vậy, tôi cũng không hề thay đổi, chỉ là tất cả đều đã trưởng thành theo thời gian.
Chàng trai năm ấy tôi thương chẳng biết bây giờ đã có ai trong tim chưa, nhưng vẫn mong anh sẽ giữ mãi nụ cười ấm áp, dịu dàng như ngày xưa, nụ cười mang theo cả thanh xuân của tôi...
Thi Thi