Đã bao lâu rồi không gọi cho người cũ?

(Dân trí) - Cảm giác một người đã từng thân rất thân, đến nỗi tưởng như trời có sập xuống thì vẫn kề vai sát cánh bên ta nay trở thành người dưng ngược lối thật không dễ chịu chút nào.

Hôm nay, cô bạn học cùng cấp ba tâm sự với tôi rằng cô ấy đã lỡ đánh mất một người bạn thân vì những chuyện không đáng. Khi đã lạc nhau rồi mới thấy hối tiếc, vội vàng tìm lại nhau chỉ để nói một câu xin lỗi mà vẫn không thể mở lời.

Tôi chẳng biết đưa ra lời khuyên nào để vơi bớt nỗi buồn trong lòng cô ấy, bởi chính bản thân tôi còn không tìm ra lối đi cho một mối quan hệ cũ của mình. Chỉ mong an yên sẽ đến trong đáy mắt một sớm mai, nếu có thể hãy nhấc máy lên gọi điện cho người ta, dù sao giữa hai người cũng đã rất thân thiết ở quá khứ.

Chúng ta đã từng có những khoảnh khắc bên nhau cười đùa thật vui (Ảnh minh họa: Dương Minh Vương)
Chúng ta đã từng có những khoảnh khắc bên nhau cười đùa thật vui (Ảnh minh họa: Dương Minh Vương)

Tôi cũng từng trải qua nỗi buồn dai dẳng như mưa mùa đông ấy, lạnh buốt đến tái lòng mà vẫn chẳng nỡ quên. Chỉ sợ trong một phút giây nào đó khi người bạn cũ quay lại sẽ không còn tôi chờ rồi người ấy thất vọng. Nhưng rút cuộc, bao nhiêu thời gian trôi qua, mấy mùa cây thay lá “bạn thân cũ” vẫn chỉ ở lại nơi dĩ vãng xưa cũ ấy mà thôi.

Có rất nhiều lý do khiến một tình bạn rạn vỡ, nhưng cho đến khi chúng ta trưởng thành mới nhận ra ngày xưa mình giận dỗi rồi rời xa nhau thật ngớ ngẩn. Chỉ vì không hiểu nhau ư? Vậy mà chúng ta vẫn có thể chuyện trò thâu đêm suốt sáng không biết chán, có thể thoải mái cười nói mà không cần giữ hình tượng dịu dàng trước mặt nhau.

Nhưng bây giờ, ngay cả khi nhìn thấy “bạn thân” đăng đôi ba dòng bảo buồn, than mệt tôi cũng chẳng đủ can đảm soạn một tin nhắn hỏi thăm. Đổi lại nếu là ngày xưa thì chẳng cần đắn đo mà nhấc máy hỏi rằng người ấy đang ở đâu và rủ rê đi giải sầu. Chợt nhận ra khi không có mình bên cạnh vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến họ, cảm giác hẫng mất một nhịp.

Nhưng rồi chúng ta lại gọi nhau bằng cái tên chua xót “bạn thân đã cũ” (Ảnh minh họa: Dương Minh Vương)
Nhưng rồi chúng ta lại gọi nhau bằng cái tên chua xót “bạn thân đã cũ” (Ảnh minh họa: Dương Minh Vương)

Chẳng nhớ nổi lần cuối gọi điện là khi nào, tin nhắn cuối có kịp chào tạm biệt hay chỉ lẳng lặng rời xa khỏi cuộc sống của nhau, không một dấu vết. Chỉ biết rằng đã rất lâu rồi tôi không được nghe giọng nói thân thuộc một thưở ấy nữa rồi. Thậm chí tôi chẳng biết bây giờ số mới người bạn đó dùng như thế nào. Lúc buồn hay vui cũng chẳng tíu tít làm phiền họ. Hóa ra chúng ta là bạn thân đã cũ.

Sau này, dù có nói chuyện với nhau cũng chẳng còn cảm giác ngày xưa. Dường như có một bức tường vô hình ngăn cách và đẩy chúng ta xa nhau. Tôi cũng không chắc rằng đến bao giờ chúng ta mới có thể lại nói chuyện với nhau, một ngày nào đó hoặc có thể là không bao giờ.

Chúng ta sống cùng một thành phố, chỉ cách nhau mấy cây số nhưng khoảng cách không thể xóa bỏ, tưởng gần cạnh bên ngỡ đâu xa vạn dặm. Người ta thường nói chẳng gì đau hơn cảm giác người yêu cũ có người yêu mới, nhưng với tôi bạn thân cũ có bạn thân mới còn cay đắng, xót xa gấp trăm lần.

Lời xin lỗi ấy vẫn chưa kịp nói thì xa nhau tự bao giờ rồi. Cô bạn cấp ba của tôi đánh mất tình bạn bởi thứ tình cảm nhập nhằng mơ hồ, bởi một người lỡ nói lời yêu người kia. Dù mỗi người có một câu chuyện cho riêng mình nhưng tôi vẫn muốn gửi nhắn rằng có lẽ tình bạn đó chưa đủ đậm sâu để có thể cùng nhau vượt qua những thử thách.

Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều có lý do. Có người chỉ lướt ngang qua nhanh như một cơn gió, cũng có người trú ngụ lâu hơn nhưng rồi chỉ để lại kỉ niệm và chút luyến lưu, vấn vương.

Gom hết dũng khí mà gửi đến người ta một lời xin lỗi chân thành, đừng để những ngần ngại của bản thân cản lối rồi lại sống trong hoài niệm tiếc nuối.

Thi Thi