Đi qua những ngày tự lau nước mắt cho mình
(Dân trí) - Trải qua những đổ vỡ, trái tim chẳng còn đủ dũng khí để bất cứ ai bước vào, nhưng đôi khi ta thèm yêu, thèm được vỗ về nỗi đau, nhưng rồi lại sợ thương tổn, sợ chia ly...
Dù ta có cố ngụy biện trái tim với những vết thương do cuộc tình trước để lại thì trên cuộc đời này có ai không muốn yêu và được yêu? Nhưng rồi khi trải qua những đổ vỡ, niềm tin cũng tan tành thì ta cũng chẳng còn đủ dũng khí để chủ động bước đến bên một ai đó.
Cứ chần chừ, đau đáu vì hơn hết ta sợ thêm một lần nữa tổn thương. Có những ngày yếu đuối đến lạ, những lúc như thế cũng thèm được chở che bởi một bàn tay ấm áp, nhưng nghĩ đến nỗi đau từng nếm trải bất chợt ta chững lại. Tình yêu suy cho cùng chỉ là lời hứa, lắm người quên sao ta cứ nhớ làm gì?
Vùi mình vào công việc, những phút giây rảnh rỗi thì lang thang dạo phố cùng chiếc head phone bật thật to bản nhạc yêu thích hay cùng hội bạn thân làm những việc điên rồ rồi cười thật thoải mái. Cuộc sống của một cô gái độc thân, đã từng đau khổ vì yêu chỉ thế thôi.
Đã từng mong chờ sự quan tâm từ một người nào đó, mỗi tối khi đã xong xuôi mọi thứ chỉ cần tiếng chuông điện thoại vang lên là lao tới. Nhưng lại vờ như không bận tâm, vờ lạnh lùng như một tảng băng, ta tự tạo cho riêng mình một lớp bọc mạnh mẽ đầy giả tạo. Ta luôn tạo ra những khoảng cách, rào cản ngăn chính mình và người ấy đến với nhau.
Bởi tất thảy tổn thương từng rớm máu ngày xưa, ta vẫn sợ yêu. Yêu rồi chia tay, lại phải tập cách để quên đi một người. Lại có khi trong lòng trống rỗng vô cùng, nghĩ rằng sẽ có thể dốc hết tâm can mà kể lể một lần yếu đuối. Nhưng tìm khắp danh bạ, lướt hết Facebook cũng không có một ai đủ tin tưởng để thở than mối tơ vò trong lòng.
Ta đâu muốn ôm mãi những nỗi đâu trong tim, mà bởi cảm giác chia ly nó đã hằn sâu vết thương trong tâm khảm. Chẳng đủ sức để níu kéo, cũng không còn gì để giữ lấy tình cảm trong ngần như thưở ban đầu mới biết yêu. Hơn hết, ta sợ những cãi vã, sợ sự im lặng đến dửng dưng và sợ rằng bản thân sẽ quá quen với sự xuất hiện của một người trong cuộc sống vốn dĩ nhiều nỗi buồn của chính ta.
Ta không dịu dàng, cũng chẳng đủ thông minh để có thể giữ chân một người cạnh bên thật dài lâu. Và hơn hết ta sợ sự vô tâm, sợ nước mắt rơi chẳng kéo lại nổi bên mình một nụ cười chân thật từ đáy lòng. Nụ cười méo mó ngày chia xa, cười chưa chắc đã vui, có gì khó chịu hơn khi trên môi cố nở nụ cười nhưng trong tim đang nổi bão.
Đi qua những ngày tự lau nước mắt cho mình, tự vỗ về niềm đau nhói tim, và cũng khổ sở đếm từng ngày để quên đi chuyện cũ, người cũ, kí ức cũ. Ta cũng chỉ là con gái, nặng lòng với tình yêu rồi cũng phải mạnh mẽ để bảo vệ trái tim mình.
Và sau những đổ vỡ ấy, ta học được cách che giấu cảm xúc thật sâu, lao đầu vào công việc để bản thân không còn thời gian nghĩ đến chuyện tìm một ai đó để yêu. Những ngày trời hanh hanh gió nổi, thèm lắm một lời hỏi han, an ủi, thèm một bàn tay đan cài, thèm một bờ vai tựa vào mà khóc hết ấm ức, tủi hờn bấy lâu, rằng ta không đủ mạnh mẽ nữa, không muốn một mình nữa.
Trái tim chỉ dành cho một người duy nhất đã thuộc về dĩ vãng, một mối tình xa lắc xa lơ từ thưở nào nhưng vẫn không gom đủ dũng khí để buông bỏ.
Chỉ mong một người đủ kiên nhẫn, đủ sự chờ đợi và đủ dịu dàng để xoa dịu vết cắt sâu hoắm, dìu ta bước qua những ngày chênh vênh nỗi đau này. Để những thương tổn lành sẹo, để ta có thể an yên mà trút bỏ lớp mặt nạ mạnh mẽ tự mình ngụy trang suốt năm dài tháng rộng ấy...
Thi Thi