Đi học thêm sớm, học sinh sẽ ỷ lại và lười suy nghĩ
(Dân trí) - Cha mẹ cho con đi học thêm từ rất sớm ngay từ cấp học tiểu học nên một bộ phận không nhỏ các em thường ỷ lại, lười suy nghĩ mà chủ yếu trông vào sự kèm cặp và ôn luyện từ các lớp học thêm để có đủ hành trang trước mỗi kỳ thi.
Đó là những chia sẻ của ông Phạm Xuân Tiến - Trưởng Phòng Giáo dục Tiểu học (Sở GD-ĐT Hà Nội) với Dân trí xung quanh vấn đề dạy thêm, học thêm (DTHT)
Theo quan điểm của nhiều người thì DTHT là nhu cầu tất yếu của xã hội. Là người tham gia công tác quản lý nhiều năm, ông đánh giá như thế nào về quan điểm này?
Ông Phạm Xuân Tiến: Tôi tán đồng với quan điểm này, nhưng ở đây cũng xin làm rõ thêm một số vấn đề để phụ huynh (PH) và xã hội hiểu có cách nhìn nhận thực tế hơn.
Trước hết phải nói, tâm lý của đa số PH đều kỳ vọng vào con cái và mong muốn con mình vượt qua các kỳ thi với kết quả cao nhất trong các kỳ thi bậc phổ thông cũng như thi tuyển sinh đại học, đó là nguyện vọng chính đáng, vậy thì các em phải học.
Ông Phạm Xuân Tiến - Trưởng phòng giáo dục tiểu học (Sở GD-ĐT Hà Nội) |
Học sinh ở khu vực thành thị có nhiều điều kiện thuận lợi, song bên cạnh đó các em bị chi phối bởi nhiều tác động xã hội làm các em đôi khi bị phân tán mà không tập trung để có thể tự học độc lập, và cũng có những tác động không lành mạnh mà các em rất dễ sa ngã vào. Vì được cha mẹ cho đi học thêm từ rất sớm ngay từ cấp học tiểu học nên một bộ phận không nhỏ các em thường ỷ lại, lười suy nghĩ mà chủ yếu trông vào sự kèm cặp và ôn luyện từ các lớp học thêm để có đủ hành trang trước mỗi kỳ thi.
Thứ hai, con em mình học yếu thì rất cần tăng thời lượng học để các em được bổ sung kiến thức và rèn luyện kỹ năng để có thể theo kịp bạn bè. Cũng có một số nguyên nhân rất phổ biến là phụ huynh quá bận rộn với công việc làm ăn, hạn chế về mặt kiến thức, phương pháp dạy học nên gửi con đến lớp học thêm và hy vọng trẻ được quản lý, được bổ sung kiến thức, kỹ năng để được hơn hoặc chí ít cũng bằng bạn bè.
Có phụ huynh tâm sự: “đời tôi học hành không đến nơi đến chốn nên suốt đời lao động phổ thông rất vất vả, bây giờ có chút điều kiện nên muốn tập trung cho việc học tập của con cái, chỉ có cách tìm thầy, tìm lớp cho cháu học thêm”, tôi hỏi phụ huynh khác một môn học sao phải cho cháu đi học ở nhiều lò luyện và học nhiều lớp trong ngày thế, thì làm gì còn đâu thời gian cháu tự học để biến kiến thức của thầy thành của mình, tôi nhận được câu trả lời “nhận thức của cháu còn chậm nên học thêm các thầy càng nhiều càng chắc”.
Tôi nghĩ rằng người ốm điều trị bệnh không thể có loại thuốc đặc hiệu nào để khi uống vào thì lập tức khỏi bệnh ngay mà người bệnh cần thầy thuốc tốt bắt đúng bệnh, bốc đúng thuốc và phải có thời gian để thuốc ngấm vào cơ thể thì người bệnh mới khỏi hẳn bệnh được. Do đó học sinh học ở lớp trong trường cũng như học tại các lớp học thêm cũng rất cần phải có thời gian tự học tự nghiên cứu để có thể hiểu và nắm chắc kiến thức thì mới có thể nhớ và vận dụng vào việc làm bài được.
Theo khảo sát của chúng tôi thì việc học thêm không chỉ là học sinh ở những trường bình thường mà ngay cả học sinh ở những trường chuyên đều có nhu cầu. Bên cạnh đó, có em chia sẻ với bạn là đi học thêm là do chiều lòng bố mẹ chứ bản thân thì không có nhu cầu.
Đối với cấp tiểu học thì theo ông có nhất thiết phải cho con đi học thêm hay không?
Học sinh sẽ ỷ lại và lười suy nghĩ nếu đi học thêm sớm. (Ảnh minh họa)
Hiện nay, 80% học sinh tiểu học ở Hà Nội đã được học cả ngày ở trường, có nghĩa là các em đã học 7 tiết các môn văn hóa, mỗi tiết trung bình 35 phút trong một ngày. Như vậy là đủ thời lượng để hoàn thành chương trình học được thiết kế cho HS cả nước, hầu hết chỉ học một buổi.
Việc Hà Nội dự thảo về “quản” dDT, HT trong đó có đề cấp đến việc trông trẻ sau giờ học. Tuy nhiên làm thế nào để giám sát, quản lý nhằm tránh biến tướng từ việc trông trẻ sang DTHT là bài toán khó. Quan điểm của ông về vấn đề này như thế nào? Hà Nội sẽ có biện pháp “kỹ thuật” gì để hạn chế những tiêu cực có thể xảy ra?
Ông Phạm Xuân Tiến: Trong dự thảo lần 2 tới sẽ không đề cập đến vấn đề trông giữ trẻ, tuy nhiên nhu cầu trông giữ trẻ sau giờ học hay thứ 7 là có thật song việc này không phải là DTHT.
Trước hết, PH phải hiểu rằng các cháu xa bố mẹ và người thân gần 10 tiếng đồng hồ nên cháu nào cũng mong muốn được về với gia đình để được trò chuyện, được vui chơi và còn có thể cùng mọi người chuẩn bị bữa ăn tối. Vậy nên phụ huynh học sinh nên bố trí sắp xếp đón các cháu đúng giờ đừng để các cháu phải chờ đợi mong mỏi khi mà các bạn của mình đã vui vẻ cùng bố mẹ hay ông bà về nhà.
Cá biệt có PH vì công việc thường xuyên về muộn không thể khắc phục công việc để đón con đúng giờ mà có nguyện vọng nhờ nhà trường trông giúp thì ban giám hiệu chịu trách nhiệm tổ chức các hoạt động vui chơi hoặc tổ chức câu lạc bộ để các em tham gia như câu lạc bộ nghệ thuật, thể thao (không tổ chức câu lạc bộ toán, tiếng Viêt, tiếng Anh). Và nhà trường cũng không nhận trông giữ các cháu quá 17giờ 30.
Việc trông giữ này cũng không giao cho GV chủ nhiệm vì các cô đã vất vả dạy dỗ các cháu cả ngày rồi các cô cũng cần phải được nghỉ để lo công việc gia đình và nghỉ ngơi để tái tạo sức khoẻ chuẩn bị cho công việc của ngày hôm sau.
Còn vào thứ 7, PH cần bố trí thời gian để chơi cùng con cái, hướng dẫn con làm các việc lặt vặt trong gia đình, đưa con về thăm ông bà, đưa đi chơi công viên, sở thú, bảo tàng... Điều đó giúp tăng cường sự hiểu biết cho trẻ rất nhiều. Trên thực tế, một số PH vì công việc bận rộn nên muốn giao con cho nhà trường luôn cả các ngày nghỉ mà không nghĩ đến các cháu mong muốn và cần đến bố mẹ thế nào và bố mẹ cần phải quan tâm đến con cái đến đâu.
Chúng ta cần phải nghĩ rằng quan tâm đến con cái không chỉ vì “tương lai con em chúng ta” mà vì “tương lai chính chúng ta” đấy.
Xin cảm ơn ông!
S.H (thực hiện)