Đãi đọa nhau rồi thế này, ngượng chết đi được!
(Dân trí) - Mong rằng những ai “không đúng đối tượng” nên trả lại tiền để người ta khắc phục hậu quả. Đừng để mình ăn, mình uống, họ phải trả tiền để rồi bây giờ có nguy cơ tù tội thì băn khoăn và ngại chết đi được! Xin một lần nữa nhắc lại: “Miếng ăn quá khẩu…”
Thành thật, cái cảm giác đầu tiên khi đọc thông tin này trên báo Dân trí là “ngượng chết đi được” cho những bác từng là “khách quý” nhưng “không đúng đối tượng”.
Lý do, bài báo “Vụ HĐND chi 3,5 tỷ đồng tiếp khách: Chuyển hồ sơ sang cơ quan điều tra”cho biết, UBKT Tỉnh ủy Gia Lai đã chuyển toàn bộ hồ sơ vi phạm pháp luật có dấu hiệu tội phạm sang cơ quan CSĐT để thụ lý.
Điều này có nghĩa, chắc chắn sẽ có người “thành củi” bởi tổng số tiền sai phạm hơn 11 tỉ đồng (trong đó có 3,5 tỉ đồng chi tiếp khách) không phải là nhỏ, nhất là với một tỉnh như Gia Lai.
Trong đó, có chi tiết mà người viết bài này rất… băn khoăn và “ngượng thay”, đó là khoản tiền hàng tỉ đồng chi tiếp khách.
Băn khoăn và ngượng thay bởi nhớ lại cách đây khoảng 2 năm (2016), Ủy ban Kiểm tra Tỉnh ủy Hải Dương cũng khốn khổ vì phải làm tờ trình "xin hỗ trợ bổ sung" kinh phí tiếp khách.
Nội dung Công văn viết: “Thời gian vừa qua, do đột xuất có nhiều tỉnh đến thăm, trao đổi kinh nghiệm với Ủy ban kiểm tra tỉnh ủy Hải Dương như Hậu Giang, Đồng Nai, Cần Thơ, Bình Thuận, Lâm Đồng, Sơn La, Hòa Bình, Thái Bình, Quảng Ninh và một số vụ của Ủy ban kiểm tra trung ương…
Mặc dù đã cố gắng tiết kiệm để trang trải chi phí, nhưng do quá nhiều đoàn đến thăm vào một khoảng thời gian ngắn nên đơn vị không có đủ kinh phí đón tiếp, hiện nay Ủy ban kiểm tra tỉnh ủy Hải Dương còn nợ số tiền là 310 triệu (ba trăm mười triệu) mà không có nguồn để chi trả.
Để có điều kiện hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, Ủy ban Kiểm tra tỉnh ủy kính đề nghị Thường trực tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh Hải Dương xem xét, hỗ trợ cấp bổ sung kinh phí giúp UBKT hoàn thành nhiệm vụ".
Dạo đó, trong bài ““Miếng ăn quá khẩu…” và đãi đọa nhau kiểu này, xấu hổ chết!”, tôi đã viết: “Cái việc này mà nói thẳng thế có lẽ hơi… “bỉ mặt” nhau bởi người xưa có câu “Khách ba, chúa nhà bẩy”. Vả lại, cũng lời người xưa “Miếng ăn quá khẩu thành tàn”.
Vụ việc ở đây chẳng khác gì khách đến nhà, gia chủ “cơm gà, cá gỏi” để rồi hôm sau ra ngõ bô bô nói rằng vì đãi khách nên giờ nhà hết gạo, vợ con đói, phải đi xin tài trợ…
Vì thế hay là các địa phương trên, nếu đã “trót” rồi thì xin số tài khoản lẳng lặng ra ngân hàng mà hoàn trả cho người ta. Người xưa còn có câu “Miếng ăn là miếng…”.
Với trường hợp ở Gia Lai, có lẽ chi có hai khả năng. Một là khai khống để chia chác. Nếu điều này xảy ra, tất nhiên là thuộc tội tham nhũng và khi đó, mức án sẽ không hề nhẹ.
Thứ hai, có thể là khách khứa thật và kiểu “khách ba, chúa nhà bẩy”.
Nếu mà điều này đúng, mong rằng những ai “không đúng đối tượng” nên trả lại tiền để người ta khắc phục hậu quả. Đừng để mình ăn, mình uống, họ phải trả tiền để rồi bây giờ có nguy cơ tù tội thì băn khoăn và ngại chết đi được!
Xin một lần nữa nhắc lại: “Miếng ăn quá khẩu…”
Bùi Hoàng Tám