Bài học đầu cho con

(Dân trí) - Quê hương trong thơ của Đỗ Trung Quân thật giản dị. Là con đường đi học rợp bướm vàng bay, là con diều biếc thả trên đồng, là con đò nhỏ khua nước ven sông… Quê hương đơn sơ, giản dị song “Quê hương nếu ai không nhớ - Sẽ không lớn nổi thành người”…

 

  

Bài học đầu cho con

 
 
 

Bài học đầu cho con

 

Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê h
ương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều

Quê h
ương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê h
ương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay

Quê h
ương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

Quê h
ương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là h
ương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè

Quê h
ương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm


Quê h
ương… là bàn tay mẹ
Dịu dàng hái lá mồng tơi
Bát canh ngọt ngào tỏa khói
Sau chiều tan học m
ưa rơi

Quê h
ương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi

Quê h
ương… mỗi người đều có
Vừa khi mở mắt chào đời
Quê h
ương …là dòng sữa mẹ
Thơm thơm giọt xuống bên nôi

Quê h
ương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ...
Sẽ không lớn nổi thành người.

                        

                                   Đỗ Trung Quân

 

 

 

 

BLOG rất mong nhận được bình luận của các bạn xung quanh các đề tài mà chúng ta cùng quan tâm. Xin hãy bấm vào link GỬI BÌNH LUẬN phía dưới bài, viết ý kiến của mình, rồi nhấn phím ĐỒNG Ý. Sau đó, điền thông tin theo một trong hai cách mà hệ thống hướng dẫn. Mọi ý kiến của các bạn đều được chúng tôi đón đợi và quan tâm.

 

Cám ơn các bạn!

 

 

 

Nhà thơ Bùi Hoàng Tám tuyển chọn và giới thiệu.