Nghị lực và lòng hiếu thảo của cậu bé “chim cánh cụt”
(Dân trí) - Dù đôi tay bị tật nguyền, ngắn ngủn nơi gần nách nhưng cậu bé Nguyễn Văn Tâm (10 tuổi) vẫn ham học và học rất giỏi, nhiều năm đạt học sinh giỏi, nuôi ước mơ trở thành bác sĩ chữa bệnh cho mẹ.
Năm nay Tâm học lớp 5, tại trường Tiểu học Trần Quốc Toản. Vì mang đôi tay tật nguyền, nhỏ xíu, chỉ dài chừng 20cm, lại mang trong mình căn bệnh tim bẩm sinh nên tuổi thơ của Tâm là những tháng ngày đầy buồn tủi.
Chị Nguyễn Thị Hoa (40 tuổi), mẹ Tâm kể, người đàn ông bội bạc đã bỏ chị khi biết chị có thai. Nuốt nước mắt vào trong chị vẫn thui thủi làm việc để sống và sinh con. Đáng buồn hơn, đứa con chị sinh ra lại phải chịu những khiếm khuyết từ lúc sinh ra.
Dường như cảm nhận được nỗi đau từ khi còn trong bụng mẹ, biết mình là gánh nặng của mẹ nên trước kia Tâm chưa bao giờ nở được nụ cười: “Hồi đó hai mẹ con chỉ sống trong nỗi buồn thôi. Cũng kì lạ lắm, còn nhỏ nhưng Tâm suy nghĩ già lắm. Thấy mẹ đi đâu là không cho đi, nó cứ chạy lại ôm lấy mẹ khóc nức nở vì sợ mình bỏ rơi nó, đi không về”, chị Hoa nghẹn ngào nhớ lại.
Một mình nuôi con phải mưu sinh vất vả ngoài chợ, để đi làm chị Hoa phải gửi Tâm cho bà Tư giữ trẻ. Ngày nào đón con về cũng thấy con khóc, chị Hoa tưởng lầm con bị đánh. Hóa ra Tâm khóc vì bà Tư thấy Tâm tay không ra tay nên không dạy chữ cho Tâm.
Mang trong mình căn bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe yếu ớt, thường xuyên bị ngất xỉu, nhưng năm đầu tiên học lớp 1 Tâm đã đạt học sinh giỏi. Đó là cách Tâm chứng minh rằng: Mình cũng có thể học được như những đứa trẻ bình thường khác.
Nghe mẹ giải thích, cậu bé Tâm bẽn lẽn hôn lên má mẹ và nói thêm: “Năm lớp 3 là tại mẹ bị sốt thường xuyên, mẹ bị suy tim không có tiền thuốc chỉ nằm một chỗ, em rất sợ mẹ chết nên không học được mà ngày nào cũng lên nhà cô Lành học nhưng chỉ nằm khóc”. Chị Hoa nói tiếp: “Nó cứ sợ mình chết sẽ bơ vơ, nên ngày nào cũng khóc lóc miết”.
Thiên Thư