Ám ảnh những màn tra tấn thể xác vũ nữ
“Khách đến với gái nhảy tìm vui và mua dâm nhiều kiểu người lắm. Lịch lãm, ân cần có. Nhưng, cũng chẳng ít kẻ cuồng loạn ghê rợn. Suốt cả cuộc đời còn lại, nỗi kinh hãi ám ảnh cứ đeo đẳng mãi" - M nhớ về vùng tối kinh hoàng mà cô đã trải qua...
Đêm nơi địa ngục trần gian
“Biết rằng chẳng ai coi trọng cái nghề buôn thân bán hoa như bọn chị. Nhưng quả thật, tận sâu trong con người mình, những đứa như chị vẫn cảm nhận được sự đau đớn nhục nhã khi bị coi khinh và rẻ rúng” – M xót xa.
M tiếp tục kể về vùng ký ức kinh hoàng mà chị đã trải qua trong quá khứ.
Quán bar, sàn nhảy là nơi thường xuyên lui đến của những người có tiền ưa thích không gian ồn ã sôi động. Chi phí cho những chai rượu mạnh hoặc đơn giản là tiền boa cho nhân viên phục vụ ở đây đều là những con số đáng kể.
Trong số những vị thượng khách ấy, có người tìm đến chỉ vì muốn ngắm các cô gái nhảy đang uốn éo gọi mời dưới ánh đèn nhập nhoạng và âm thanh xậm xịch náo nhiệt phát ra từ những chiếc loa thùng.
Ở cự ly rất gần, những thân hình bốc lửa trong váy áo gợi cảm khiêu khích, và không thể hở được hơn, khách ra sức reo hò bình phẩm với lời lẽ dung tục. Những chiếc điện thoại dí sát vào những chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể vũ nữ một cách khiếm nhã.
Thậm chí có người bước hẳn lên ôm lấy chiếc eo thon để mơn trớn rồi cứ thế nhún nhẩy trong tiếng rú hét cổ vũ vang lên như bão ở phía dưới.
“Nhưng đó chỉ là cảm giác của những lần đầu tiên, của vũ nữ mới vào nghề thôi. Sau rồi bọn chị quen cả. Đến lúc phải cắn thuốc để lên sàn thì chẳng còn để ý gì tới xung quanh nữa. Lúc ấy bớt ngượng đi, bớt nhục đi” – M kể.
Nhưng nỗi ám ảnh tinh thần kinh khủng nhất của những cô gái nhảy như M phải là những đêm múa bia, múa thoát y chiều lòng khách VIP. Trong căn phòng kín đáo riêng tư, những vị khách bỏ ra hàng xấp tiền để khui bia… tắm cho vũ nữ.
Từng mảnh áo mảnh quần trên người các cô gái cũng lần lượt được tháo bỏ sau những vũ điệu lả lơi khiêu khích đến đã đời con mắt.
Nơi đó, cái gì cũng đổi mua bằng tiền. Cái các đại gia cần là niềm vui, là sự thỏa mãn.
“Nhiều khi cao hứng, khách bắt mình đóng giả làm chó, làm rắn, làm ếch, làm chim. Sao cho thật giống họ mới cho tiền. Lúc khách đưa tay vuốt ve những chỗ nhạy cảm nhất ở “con chó, con mèo” của họ, là lúc mình gắng hết sức nuốt hết nghẹn những tủi nhục vào trong” - M đã trải qua những nỗi đau như thế.
Những trò tra tấn thể xác
Đã nhiều năm không phải sống trong sợ hãi ê chề, nhưng khi ngồi với chúng tôi để nhắc lại những ký ức kinh hoàng đã qua trong cuộc đời mình, M vẫn không giấu nổi sự run rẩy và sợ sệt.
Khách đến vũ trường thường uống rượu mạnh, hoặc chơi thuốc. Trong cơn say, cơn phê, họ gọi gái nhảy và đi tìm một bãi đáp để thỏa mãn sự ham muốn nhục dục của mình.
Những cô gái nhảy như M thường xuyên phải tiếp những vị khách đang mất kiểm soát này. Bởi thế, M gần như đã nếm trải đủ trò điên cuồng của khách.
“Khách bắt mình thử các loại đồ chơi tình dục, bắt uống cả thuốc kích thích để tăng thêm độ phê cảm giác. Những thứ ấy đều đáng sợ và kinh khủng. Nó làm mình cảm thấy sợ hãi thật sự. Rồi có người chơi heroin trước lúc hành sự, khách ép chị chơi cùng.
Chị mắc nghiện cũng bởi từ ông khách tuổi còn choai choai ấy. Mà cái giống đã chơi thuốc vào thì nó bức người ta ghê gớm lắm. Chị không còn cảm giác nữa, chỉ biết nhắm chặt mắt mà khóc. Đôi lúc thấy nước mắt, khách còn chửi rủa chị ghê hơn. Trong mắt họ, bọn chị đã mang thân làm gái rồi thì không bao giờ còn quyền tủi thân nữa” – M xót xa nhớ lại.
Lựa chọn nghề chiều khách để kiếm sống, những cô gái nhảy như chị không những phải chịu nỗi tủi hổ nhơ nhuốc của cảm xúc. Mà họ còn phải chịu những nỗi đau thật sự về thể xác do những người đàn ông có xu hướng tình dục không bình thường bất ngờ mang đến. Thậm chí là cả những trò hành xác thú tính, quái đản.
Trong những lần đi khách của mình, luôn là một nỗi kinh hoàng nếu M bất hạnh gặp phải người đàn ông thích sử dụng hình vi bạo lực tình dục.
Chị từng bị đánh, bị trói hiếp, bị đập đầu, bị dao cứa. Mỗi ông khách kỳ quặc lại nghĩ một kiểu hành xác khác nhau. Nhưng tất cả đều để lại nỗi ám ảnh kinh hãi trong chị.
M không nhớ nổi chị đã bao nhiêu lần phải quỳ lậy van xin, nhưng vẫn bị khách lao vào cuồng dại cấu xé, mặc chị rên xiết đau đớn, khóc lóc kêu la.
Khách chưa thỏa mãn cơn say dục vọng thì đừng hòng mong được yên thân. Chị từng bị đánh đập, bị đay nghiến, bị dọa giết. Lại còn có cả những ông khách nhất định không chịu sử dụng bao cao su mặc cho M cố giải thích về sự nguy hiểm của bệnh tật.
“Có những lần tỉnh dậy với một thân xác rã rời, mình mẩy đau nhừ, vết bầm tím, cấu cào khắp cơ thể. Miệng bịt một miếng giẻ, chân tay vẫn bị trói, tê dần. Bên cạnh là những đồng tiền nhớp nhúa, nhầu nhĩ. Lúc ấy chị chỉ biết khóc để tự thương lấy thân mình.
Người ta bị tra tấn đánh đập thì đi tìm công an trình báo. Thế chẳng lẽ lúc bấy giờ chị lên trình công an rằng mình đi bán dâm bị hiếp. Nghe nó nực cười, mà chua xót lắm em ạ” – M đau đớn kể lại.
Sau những trận kinh hoàng đã trải qua, trong nỗi đau tột cùng của phận gái trót sa chân vào chốn nhơ nhuốc đầy bất trắc, M tìm về căn phòng trọ, với những thương tích cả trên thân xác lẫn những nhục nhã ê chề.
Tự xoa dầu, băng bó, uống thuốc. Rồi có những khi phải cậy nhờ đến bác sĩ để băng bó đoạn xương bị gãy hay khâu vá lại vết rách tứa máu. Cả lúc không dám mở mắt nhìn tờ phiếu xét nghiệm kết quả HIV trên tay. Tử thần lúc nào cũng như lửng lơ trước mặt.
Đó là những cái giá rất đắt mà những cô gái như M đã phải trả. Rồi sau này, dù có may mắn gặp được một người đàn ông tử tế, được trở thành mẹ thành vợ, rời xa chốn trụy lạc như ước mơ âm thầm cháy bỏng trong họ, thì những ký ức đau đớn về những ngày tủi nhục ấy khó có thể phai mờ trong tâm trí.
Vết thương thể xác có thể sẽ lành, nhưng những nỗi đau trong tinh thần thì ám ảnh, đeo bám mãi…
TheoVân Anh - Linh Chi
Vietnamnet