Việt Nam thân thương:

Hà Nội là… anh

(Dân trí) - Tôi không thể viết về Hà Nội mà không có anh, vì với tôi, Hà Nội... là anh.

(

(
Ảnh: Blog.yahoo.com) Anh nói về Hà Nội, về tình yêu mà anh dành cho mảnh đất này. Giọng nói của anh tôi chưa quen thuộc lắm, âm vực vừa phải, lúc thanh trầm mạnh mẽ, đôi lúc lại mềm mại và cũng có khi không dấu sự hồ hởi. Tôi lắng nghe, gắng để bắt nhịp và hiểu những gì anh nói. Tôi nhìn anh trong ánh đèn đường, một cái nhìn nghiêng, giống như những hạt mưa xuyên đêm anh đang kể với tôi.

Anh không kể với tôi về Hà Nội với một vẻ đẹp hiện đại bằng những khu đô thị, căn hộ cao cấp mỗi ngày mọc lên. Không kể đến sự hào nhoáng của những thành phần xã hội sống gấp đang hưởng thụ. Anh kể cho tôi về Hà Nội với một đêm mưa đầu đông, tại một góc phố nhỏ nơi anh ngồi. Đường phố vắng, Hà Nội vắng. Chỉ có những hạt mưa là đều đặn rơi đáp xuống mặt đường. Màn mưa giăng mắc khắp nơi. Anh nhìn mưa trong ánh đèn, những hạt mưa xiên xiên đan xen nhau khoác lên quang cảnh một vẻ đẹp tuyệt hảo, lung linh, đầy lãng mạn và xúc động. Anh bảo phút giây đó anh thấy mình hạnh phúc vì anh thấy không có nơi nào đẹp hơn Hà Nội lúc này, và anh nghĩ mình sẽ không bao giờ rời xa được nơi đây.

Câu chuyện của anh lãng đãng, bâng khuâng... sự nhấn nhá có chủ ý của người kể chuyện đưa tôi trở về vùng kí ức lâu ngày sống lại. Tôi nhận ra tình yêu của anh dành cho Hà Nội còn lớn hơn cả những ước mơ mà anh đang ấp ủ. Và tôi cũng nhận ra trong anh có sự nuối tiếc về một Hà Nội xưa với những khung hình bình dị rất đỗi đời thường đang bị mai một, chưa kể đến những cảnh quan đang bị che lấp bởi những dự án đang nối tiếp nhau chen lấn trên mảnh đất rồng thiêng. Cái cách anh yêu Hà Nội, cái cách anh nói về Hà Nội khơi dậy trong một đặc tính bản năng lâu ngày bị che lấp. Là những nhỏ nhoi thường ngày mà tôi tìm mãi nơi phù du...

(Ảnh: Tamtay.vn)

(Ảnh: Tamtay.vn)

Đêm xuống một cách vội vàng. Không đủ thời gian để anh đưa tôi đi ăn các món ăn ngon, không đủ thời gian để anh cùng tôi bách bộ đếm những cây sưa ven đường. Phố khuya vẫn tấp nập... Tôi ngồi sau lưng anh dạo quanh khắp các phố, hầu như bất cứ địa danh nào anh cũng thuộc, kể cả những câu chuyện xung quanh nó, khi là một di tích lịch sử, khi thì một công trình đang xây dựng... Hà Nội đi qua vai anh, những vệt đèn sáng đổ dài trên đường, những dãy nhà từ cao đến thấp, từ gác xép nhỏ cho đến những ban công rộng được chiếu sáng bởi ánh đèn đường. Đường phố vẫn đông lắm. Có lẽ nhiều người không chịu ngồi trong một không gian gò bó với bức tường lạnh, với tiếng rè rè của chiếc điều hòa, ánh điện vàng vọt giả tạo đánh lừa cảm giác. Đó cũng là lúc tôi phải chia tay anh về với căn phòng của mình. Tôi còn có thời gian, anh nói vậy.

Tôi còn có thời gian... để nhận ra rằng cuộc sống của tôi mới trước đó thôi còn phù phiếm. Đã bao ngày tôi ở Hà Nội? Đã ăn bao nhiêu món ăn ở các nhà hàng? Đã đến bao nhiêu trung tâm và các cửa hiệu mua sắm? Vậy thì Hà Nội có khác chi những nơi tôi đã từng qua, hay nơi tôi đang sống? Những lúc đó, tôi chỉ là khách qua đường tiện chân ghé qua Hà Nội. Hà Nội không lưu giữ trong tôi nhiều kỷ niệm. Dù đã có lúc tình yêu của tôi ở đây, nhưng sự đổ vỡ cũng từ đó. Tôi không có gì để lưu luyến hay tiếc nuối ở mảnh đất này... Và đêm nay anh mở ra cho tôi một cái nhìn mới về Hà Nội (hay Hà Nội mở cho tôi một cái nhìn mới về anh?). Tôi nhìn Hà Nội qua con mắt của anh, nghe Hà Nội qua trái tim của anh, và, nếu như tôi có yêu Hà Nội thì chỉ có thể là nhờ tình yêu Hà Nội từ anh truyền qua tôi...

Đêm trong căn phòng, tiếng hát của Uyên Linh cho tôi một cảm giác khắc khoải mơ mồ. Bỗng thấy chông chênh một nỗi niềm... Bỗng thèm được cảm giác chạm tay vào Hà Nội.

Sáng Hà Nội trong lành hơn tôi tưởng dù bị tiếng loa của phường và tiếng còi xe làm thức giấc. Tôi kéo rèm nhìn qua khung cửa, người bán hàng rong cất tiếng rao, người qua đường lững thững, chiếc xe máy lao ra từ trong ngõ vội vàng. Chắc ai đó đang vội. Tôi bật cười khi người đàn ông bước lên bậc thềm bị hẫng làm cho vật gì đó trong tay rơi ra, anh ta vội vã chạy theo nhặt lấy, tiếng còi xe vang lên inh ỏi khiến anh giật mình... Ôi, sáng Hà Nội...

Anh đến đón tôi vừa kịp lúc tôi nhắn cho anh tin nhắn đầu tiên trong ngày. Hà Nội buổi sáng với nắng đổ dài trên vai khiến tôi cảm thấy những hối hả của ngày thường chậm lại. Mỗi người một dáng vẻ, từ từ chầm chậm trôi như trong một cuốn phim tài liệu của người đạo diễn phố phường. Tôi nghe thấy tiếng anh cười, bất giác cũng mỉm cười khẽ khẽ cất giọng hát ''... Dòng sông đầy nắng, bờ đê đầy gió...bờ vai êm ái, nụ cười thật vang..."

Hồ Tây vẫn xanh ngắt một màu, trời Hà Nội vẫn trong xanh như ngày hôm qua tôi đến...

Phạm Thị Hiếu