Tình cờ
(Dân trí) - Đứng trước tấm gương lớn, em ngắm chính mình thật lâu trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Nâng niu bó hồng trong tay, em nhắm mắt hít một hơi thật sâu để biết chắc rằng mình không đang mơ, rằng với em anh là sự thật.
Em khóc.
Lại giọng nói trầm ấm vang lên: “Em đừng khóc, anh biết người đàn ông làm phụ nữ rơi nước mắt không đáng được tha thứ. Em đã chăm sóc, bên anh lúc anh vất vả thế mà anh đã có lúc không biết trân trọng…”.
Em lại khóc nấc lên.
Em vẫn nhớ cuộc điện thoại ngày hôm ấy. Anh lúc đó là người đàn ông mà em chưa từng quen biết. Em đã khóc rưng rức vì em muốn nghe những lời xin lỗi chân thành đó từ người em yêu, người vừa rời bỏ em.
- “Cảm ơn anh vì những lời này. Xin lỗi để anh mất thời gian. Anh nhầm số rồi ạ…”.
Anh ngơ ngác, ấp úng không nên lời cũng chẳng nói thêm được điều gì khi em cứ thêm nghẹn ngào.
Nhiều ngày sau, em vô cùng ngạc nhiên khi thấy số máy “Tình cờ” đang gọi. Đó chính là cái tên mà em đã lưu cho số điện thoại của anh khi anh gọi nhầm số. Anh nói muốn được biết vì sao hôm đó em lại khóc. Anh nói muốn xin lỗi đã làm phiền em. Em đã nói hết tâm sự trong lòng mình với anh, một người chưa quen, mà không hề e ngại. Em đã từng yêu người ấy rất nhiều, hơn cả chính bản thân em, để rồi sự chăm sóc quá đủ đầy của em đã không nhận được sự trân trọng. Anh cười hiền và nói rằng những câu anh nói là câu mà em đang rất muốn nghe từ người ấy đúng không? Còn anh, anh đã không còn cơ hội để nói như thế với người yêu anh nữa rồi. Cô ấy đã mãi xa anh.
Em đã chia sẻ và tìm được sự đồng cảm với người “tình cờ” nhiều hơn. Cho đến một ngày anh nói rằng muốn “làm phiền” em nhiều hơn. Anh muốn được gặp em. Và tình yêu của chúng ta bắt đầu sau những tình cờ như thế. Em đã sợ phải yêu lần nữa. Em rụt rè và luôn canh chừng anh bởi em không dám đón nhận tình cảm của anh. Nhưng rồi chính sự chân thành của anh đã làm tan biến đi nỗi sợ trong em. Anh vẫn thường nói, anh đã lỡ xin lỗi em một lần - dù lời nói lúc đó chẳng phải dành cho em. Anh sẽ cố gắng không lần nào để em phải nghe những lời như thế nữa. Mỗi lần như thế, em chỉ vẫn chỉ dám mỉm cười dù lòng em hạnh phúc.
Đứng trước tấm gương lớn, em ngắm chính mình thật lâu trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Nâng niu bó hồng trong tay, em nhắm mắt hít một hơi thật sâu để biết chắc rằng mình không đang mơ, rằng với em anh là sự thật.
Em vẫn hồi hộp. Và anh đã đến, mở cánh cửa để đón em tới nơi làm lễ cưới. Khoảnh khắc đó giọt lệ lăn dài trên má em. Em bước những bước thật nhẹ và chậm cùng anh trên lối vào. Em cảm ơn điều tình cờ đã mang anh đến. Em đang hạnh phúc.
Bùi Khánh Ly