"Sống không chồng, tự do tự tại"

(Dân trí) - Quanh tôi không thiếu những người vừa vất vả nuôi con lại còn phải nuôi cả chồng, thậm chí phải chu cấp cho cả nhà chồng, mà vẫn bị coi chẳng ra gì… Tôi chợt thấy sống không chồng, tự do tự tại không đến nỗi quá bất hạnh.

"Sống không chồng, tự do tự tại" - 1

Tôi năm nay ba mươi lăm tuổi, li dị đã tám năm và hiện con tôi sắp lên lớp bốn. Mẹ con tôi đã quen với cuộc sống có nhau, nhàn tản, thong thả và lấy nhau làm chỗ dựa. Tuy cũng có vài phút chạnh lòng, là khi mình không có chồng, hay bị đàn ông trêu chọc, hoặc bất ngờ đề nghị khiếm nhã, và dẫn đến cánh đàn bà sẽ hay dị nghị, nghi ngờ ghen tuông, nói này nói nọ.

Tôi dính một vố oan mà cứ nghĩ đến là thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Cùng tổ với tôi có tay đồng nghiệp bằng tuổi, thi thoảng hay kiếm cớ dối vợ là bận làm thêm để đi chơi bời, điện tử. Có lần nó tăng ca thật, đang bận lau máy, tôi thấy nó có điện thoại vợ gọi thì nghe hộ. Thế mà sau bận ấy vợ nó cứ ngờ tôi, rồi đoán già đoán non. Đến lần thằng này đi chơi, vợ gọi không nghe máy, con vợ nó đùng đùng nhắn cho tôi cái tin, nhục mạ, xúc phạm tôi không lời nào tả được. Tôi giận dữ đưa toàn bộ tin vợ nó nhắn cho nó đọc hết, và nghiến răng bảo: “Việc của vợ chồng mày thì tự đi mà giải quyết, đừng có giận cá chém thớt, tao chửi cho đấy. Liệu mà về trả lại sự trong sạch cho tao”.

Sau đó thấy con vợ nó nhắn tin cho tôi: “Là em mù quáng, giận mất khôn, cho em xin lỗi, mong chị bỏ qua cho em...”. Tôi chả thèm nhắn tin lại, bởi trong lòng đã ít nhiều tổn thương.

Suốt một thời gian tôi bị ám ảnh, tủi thân vì thân cô thế cô, bị người khác vu oan mà chẳng thể làm gì, đã thế còn bị vài người không hiểu chuyện, nói bâng quơ: “Không có lửa làm sao có khói”. Tôi có hơi ăn mặc đẹp một chút họ cũng bĩu môi, coi thường, rồi hỏi đểu là câu được mối nào rồi thế…

Dần dà, do một thân một mình tôi cứ phải cau có, xù lông lên, mệt mỏi vô cùng. Tôi ao ước có được một người đàn ông yêu thương mình thật lòng, để danh chính ngôn thuận khỏi bị dị nghị.

Ít lâu sau tôi gặp lại người bạn cũ, đã bỏ vợ mấy năm do người Nam kẻ Bắc không hòa hợp được với nhau. Khi trở về, biết hoàn cảnh của tôi, bạn liền rất quan tâm, khiến tôi xúc động và nảy sinh tình cảm. Tuy nhiên khi chuẩn bị đi xa hơn tôi chợt thấy có nhiều vấn đề quá, bởi bố mẹ bạn chê tôi già, rồi còn nói bạn là con độc, nên chắc chắn phải đẻ được thằng con trai, trong khi lần đầu tôi phải sinh mổ rồi, nhỡ tôi sinh con gái thì sao, và có cố mãi cũng vẫn là gái thì sao?

Kinh tế nhà bạn lại không có, bạn thì tay trắng ra ngoài này, công việc chưa ổn định. Đã thế họ còn ra giá trước, tôi không được đưa con riêng về đó ở, điều này càng khiến tôi quyết tâm dừng lại cho an toàn. Đang sung sướng sao tôi phải tự làm khó mình như thế. Tôi bảo bạn, chúng ta chỉ làm bạn được thôi.

Và đôi khi thèm một bờ vai, tôi lại ngồi cùng con, thủ thỉ tâm sự…. thấy gánh nặng tâm lý nhẹ vơi phần nào. Tôi vẫn không ngừng hi vọng trong tương lai sẽ tìm được người bạn tâm giao phù hợp, nhưng không phải muốn mà được ngay, cứ phải chờ duyên tới, bằng không hẵng cứ vui với những gì mình có.

P.Đ.Hòa