Chuyện của tôi

Sốc vì “yêu sách” của mẹ chồng tương lai

(Dân trí) - Dự định đám cưới của tôi được thông báo đến mọi người quá bất ngờ vì gia đình anh giục giã. Tuy thế bố mẹ tôi cũng đồng ý vì chúng tôi tìm hiểu nhau lâu rồi, con gái có thì, đầu xuôi đuôi lọt, dưới tôi còn hai cô em nữa. <i/>(Trần Oanh, HN)</i>

Hơn một tháng chuẩn bị quả là quá gấp gáp. Chúng tôi vắt chân lên cổ mà chạy, nhưng mỗi lần cùng nhau đi xem đồ cưới và đặt chỗ chụp ảnh về, chúng tôi lại được triệu tập để thông báo thay đổi ngày cưới và ngày ăn hỏi vì “thầy” nói không được ngày, được giờ.

 

Tôi tôn trọng ý kiến của bố mẹ anh, vì cái đó do nhà trai quyết. Nhưng tôi không cảm thấy thoải mái vì dường như gia đình tôi không được tôn trọng. Trong tháng vừa rồi tôi được bố mẹ anh thông báo đến ba ngày đẹp để có thể cưới nhưng hôm nay vừa ở cơ quan về, anh hẹn tôi ở cổng với khuôn mặt đầy căng thẳng. Đoán sẽ có chuyện, tôi hỏi anh nhưng mãi anh mới bật ra được lời. Bố mẹ anh muốn gặp tôi để xin… hoãn lại một lần nữa vì “thầy” lại đổi ý.

 

Tôi không biết bố mẹ anh xem thầy thiêng đến mức nào nhưng mỗi ngày một ý. Anh để tôi và mẹ ngồi nói chuyện dưới nhà rồi trốn tiệt lên gác. Lần này không phải chuyện ngày giờ, mà là chuyện “thầy” nói tôi phải có cái bụng lùm lùm trước khi về nhà chồng thì cả nhà anh mới phát và cho cưới.

 

Tôi tròn xoe mắt nhìn mẹ anh mà cứng họng không biết nói câu nào. Lòng tự ái của tôi nổi lên. Nghĩ đến câu nói của bà cũng khiến tôi phát điên lên rồi. Tôi không hiểu bà suy nghĩ về tôi thế nào và còn gia đình tôi nữa. Nghĩ đến gia đình mà tôi tủi hổ. Gia đình tôi là gia đình gia giáo và sống có nguyên tắc. Hồi tôi yêu, đi chơi đâu bố tôi đều quy định giờ đi giờ về răm rắp. Từ nhỏ tôi đã thấm nhuần sự trinh tiết của con gái trước khi bước chân về nhà chồng là thế nào. Chỉ nghĩ đến đó thôi tôi đã cảm thấy bị xúc phạm. Bố tôi mà nghe tôi thông báo yêu cầu này của nhà chồng tương lai thì chắc lên cơn cao huyết áp.

 

Hay người ta sợ tôi điếc và ép tôi? Mọi câu hỏi đặt ra trong đầu tôi mà không có câu trả lời. Tôi phải ăn nói thế nào với gia đình mình? Anh từ nhỏ đã được bố mẹ bao bọc, không bao giờ dám trái ý họ. Tôi vừa thương anh vừa tức.

 

Ở đâu cho khuất mắt trông coi, nhưng ở cái vùng quê ra ngõ gặp người quen này, cái tiếng bố mẹ làm giáo viên mà không dạy được con sẽ để đời, vác bụng chình ình về nhà chồng chắc sẽ là “tấm gương” chói lòa để soi cho thế hệ sau.

 

Đám cưới đã được thông báo, nếu bị hoãn bởi chưa có thời gian chuẩn bị chắc cũng dễ chấp nhận, chứ hoãn vì... chờ bụng thì thành trò cười cho thiên hạ. Người ta cưới chạy bụng, tôi lại phải đợi bụng mới “được” cưới hay sao?

 

Tôi phải làm gì? Thực sự giờ chỉ muốn chạy trốn. Đứa con gái đầu, là trầu mặt của gia đình mà lại mang tiếng để đời cho gia đình thì bố mẹ tôi càng mất ăn mất nói...