Ở giữa ngã ba đường

(Dân trí) - Tôi và Lâm yêu nhau từ thời Đại học, rồi lại rủ nhau học lên cao học. Tốt nghiệp xong, cả hai vạ vật mấy năm ở Hà Nội vẫn không xin được việc làm.

 


Hình minh họa: Corbis

Hình minh họa: Corbis

 

Hai đứa đều xuất thân từ nông thôn nhưng lại ở hai quê khác nhau. Tôi là mẫu người phụ nữ mạnh mẽ, thích tự lập, chưa xin được việc đúng chuyên ngành, tôi không ngại làm việc nọ việc kia để trang trải cuộc sống và chờ cơ hội. Còn Lâm, nhất định cứ phải xin việc cho đúng cái bằng thạc sĩ của anh chứ nhất định không chịu đi làm nhân viên quán xá…

Trong những ngày tôi bươn chải kiếm tiền thì Lâm tình nguyện ở nhà lo việc cơm nước chợ búa. Lâm là người chu đáo. Anh yêu tôi và lo lắng cho tôi từng chút một, nhưng tôi cảm nhận anh không có chí tiến thủ. Anh không thích bươn chải, va vấp. Anh chỉ muốn ngồi đó mà chờ cơ hội. 6 năm yêu nhau, đôi lần bất đồng quan điểm, tôi đề nghị chia tay. Mỗi lần như thế Lâm lại khóc lóc, van xin, đòi chết lên chết xuống. Và tôi lại mủi lòng.

Thực ra tôi có thể xin được việc nếu về quê. Sở dĩ, tôi còn bám trụ lại Hà Nội là vì hi vọng cả hai sẽ xin được việc làm ổn định và tính chuyện kết hôn. Nhưng mãi mà chẳng đâu vào đâu cả. Ở quê, bố mẹ tôi suốt ngày giục tôi về, công việc ông bà lo cho. Ngay từ đầu bố mẹ tôi đã phản đối chuyện giữa tôi và Lâm. Bố mẹ không đồng ý cho tôi lấy chồng xa vì sợ tôi khổ. Hơn nữa, Lâm cũng như tôi, nghề nghiệp chưa có thì sống kiểu gì. Ông bà còn giận dỗi tôi bảo: Bao nhiêu năm chăm lo cho tôi ăn học giờ vì tình yêu mà không quan tâm gì đến bố mẹ.

Mệt mỏi mưu sinh, lại nhận thấy người yêu không có chí. Tôi quyết định buông bỏ tình yêu trở về quê theo ý nguyện của bố mẹ. Phải nói đó là quyết định cực kỳ khó khăn với tôi lúc này.

Tôi về quê, xin được vào dạy ở một trường cấp ba gần nhà. Ở đây, tôi quen H. H hơn tôi 10 tuổi, đã qua một lần đò và có con gái lên 9. Anh là người hướng dẫn và giúp đỡ tôi nhiều khi tôi mới hòa nhập môi trường mới. Anh khô khan, hiền và ít nói. Bố mẹ tôi ra sức vun vào, đồng nghiệp cùng trường cũng rất ủng hộ. Tình yêu có lẽ tôi đã dành hết cho Lâm rồi. Ở tuổi hai mươi chín, tôi nghĩ cũng không còn nhiều cơ hội. Tôi đã đồng ý cho H đi lại tìm hiểu.

Còn Lâm, kể từ ngày tôi quyết chia tay về quê lập nghiệp, anh hết sức níu kéo. Anh theo tôi về quê, gây sự với cả H. Anh bảo nếu bố mẹ tôi chê anh không có việc thì anh sẽ xin việc. Anh đã viết một bức thư bằng máu rồi đến chờ ở cổng nhà chủ tịch Tỉnh quê tôi từ sáng đến 9 giờ tối để xin việc. Đến nhà tôi, bố mẹ tôi khóa cổng không cho vào, anh quỳ ngoài cổng cả buổi. Tôi thực sự rất thương anh, nhưng bố mẹ tôi lại cật lực phản đối. Các cụ cho đó là những hành động điên rồ, không lý trí và cho rằng một người đàn ông yếu đuối không bao giờ là chỗ dựa tốt cả.

Có lần Lâm gọi điện cho tôi kể Lâm ngủ mơ thấy ngày cưới tôi Lâm mang rượu độc đến mời rồi hai đứa cùng chết. Có hôm lại mơ thấy Lâm chặt ngón tay làm quà cưới cho tôi. Tôi nghe xong vừa sợ hãi, vừa hoang mang tột độ. Tôi đã khóc cạn nước mắt, suy sụp tinh thần trong một thời gian dài.

Bạn bè tôi đều đã lập gia đình, họ nói với tôi rằng, phụ nữ khi lấy chồng, tình yêu không phải là quan trọng nhất mà kinh tế quan trọng hơn. Nếu tôi lấy Lâm, cả hai đứa công ăn việc làm không ổn định, nhà cửa đi thuê, rồi con cái, suốt ngày lo tiền bỉm sữa cũng không thể hạnh phúc. Mỗi người một ý khiến tôi hết sức hoang mang. Gia đình nhà H và bố mẹ tôi suốt ngày giục chuyện cưới xin. Tôi biết ở tuổi H, giờ anh chỉ cần một người vợ để ổn định. Chúng tôi nếu đến với nhau cũng chỉ là do cảm thông nhau chứ không khởi phát từ tình yêu.

Lâm sau một thời gian dài đòi gặp mặt không được, gọi điện tôi không trả lời đã không còn liên lạc. Tôi nghĩ chắc chắn anh hận tôi. Nhưng vừa rồi tôi nhận được tin nhắn của Lâm, anh viết “ Anh không liên lạc với em nữa không phải vì hận, không phải vì cố quên mà chỉ là để em có thể quên anh đi mà vui với hạnh phúc mới”.

Tôi vẫn chưa thể dứt khoát một lối đi cho mình. Mẹ tôi nói, phụ nữ chỉ cần yên ổn. Khi con có con rồi, con sẽ thấy tình yêu thực sự không quan trọng đến thế đâu. Con sẽ hạnh phúc nếu con biết đủ. Nhưng tôi, khi có ý định đến với người mới, tôi lại nhận ra một điều: thực ra tôi đã yêu Lâm quá nhiều và không thể quên anh. Liệu tôi có nên đánh cược cuộc đời mình vào “ván bài hôn nhân” này không?

Mi Mi

 

Ở giữa ngã ba đường - 2