Ngày cuối tuần

Trước đây, hai vợ chồng thường có thói quen cùng nhau đi ăn sáng, uống cà phê cuối tuần. Thói quen bất di bất dịch dù ngày nắng hay mưa này là niềm vui nho nhỏ nhưng ý nghĩa và thích thú với cả hai người.


Ngày cuối tuần



Ngày ấy, anh thường chở vợ đến hàng phở gà quen thuộc trong con ngõ nhỏ trên phố cổ, bà chủ quán đon đả vừa làm phở vừa nở nụ cười thật tươi khi nhận ra khách quen. Ăn xong, anh lại chở vợ đến quán cà phê trên đường Thanh niên. Hai vợ chồng ngồi bên nhau vừa nhâm nhi tách cà phê đen nhỏ giọt, vừa nhìn ngắm dòng người qua lại, co ro nép vào nhau tránh những cơn gió đông tê lạnh hay hít thở thật sâu làn gió hè thoảng qua. Cả hai vợ chồng có thể ngồi hàng giờ, yên lặng tựa vào nhau hay cùng hàn thuyên về những điều giản dị đời thường. Họ có thể lắng nghe hay yên lặng bên nhau thôi cũng đủ để thầm hiểu và sẻ chia mọi điều với nhau.

Anh thích chở vợ đi lòng vòng qua mấy con phố nhỏ, cùng nhau ôn lại kỉ niệm thời sinh viên khốn khó, thời yêu nhau vụng dại. Chị quàng tay ôm, áp mặt vào lưng, nghe anh kể chuyện, khúc khích cười như cặp tình nhân. Với cả anh và chị, ngày cuối tuần chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để cả hai ngóng chờ, lấy đó làm cột mốc tháng ngày, để cả hai được xích lại bên nhau, thật gần.

Có thêm bé Sún, ngày cuối tuần của cả nhà bận rộn một cách hạnh phúc. Anh lại chở hai mẹ con chị đi ăn sáng, vẫn đến quán cà phê quen thuộc, nhâm nhi tách cà phê, bé Sún ngồi bên, cười tít mắt. Hai vợ chồng đưa con đi chơi công viên, hai bố con lái ô tô đụng, cùng chơi đu quay, cưỡi ngựa. Chị nhìn anh, nhìn con, mỉm cười mãn nguyện. Giờ có ba người, bữa ăn cuối tuần, chị cất công làm thêm phần cho bé Sún. Tiếng cười hồn nhiên, lảnh lót của con trẻ khiến bữa cơm cuối tuần đầm ấm hơn, rộn rã hơn.

Chả biết từ bao giờ và làm thế nào, ngày cuối tuần của cả anh và chị đã khác xưa. Anh không còn thấy hứng thú chở mẹ con chị long rong trên phố. Món phở gà trước đây giờ trở nên lạt lẽo, quán cà phê nhỏ nơi góc đường Thanh niên ngày nào giờ chẳng có chỗ để anh đỗ ô tô, mà thong dong trên phố bằng xe máy giờ bụi đường làm cay mắt anh! Anh thích được ngủ nướng đến tận xế trưa, đánh xe chở bạn bè đi chơi thể thao, khám phá các món nhậu lạ miệng tận ngoại thành. Chị trở dậy, tranh thủ đến spa dưỡng nhan, đến phòng tập Gym giữ dáng. Chị thích cuối tuần rủ bạn bè đi mua sắm váy áo, thích lượn phố trong những bộ cánh đắt tiền hay đi massage thư giãn cuối tuần.

Cả anh và chị giờ đều chẳng thích bữa ăn cuối tuần ở nhà. Anh bảo đi ăn nhà hàng nhiều, được thưởng thức đủ món ngon, được nâng ly chúc tụng với bạn bè, đối tác, giờ ngồi ăn ở nhà thấy cứ tẻ làm sao. Chị nói anh không thích thì nấu nướng làm gì cho nhọc công, mà chị cũng chẳng ăn là mấy, giờ sợ tăng cân, thấy dửng dưng, cũng chẳng thấy ngon. Lâu rồi, chị không còn thấy hứng thú với việc bếp núc, chị sợ mùi thức ăn bám vào áo quần tinh tươm, đầu tóc, áo quần lúc nào cũng xộc xệch như người giúp việc quê kệch nhà chị.

Sún ở nhà. Cuối tuần nào bố mẹ cũng đi vắng. Mẹ bảo lớn rồi, không đi cùng bố mẹ nữa, người lớn có nhiều việc cần tranh thủ giải quyết vào dịp cuối tuần, trẻ con không tham dự được. Mẹ mua Ipad cho Sún, cài đặt nhiều trò chơi để cuối tuần Sún tha hồ giải trí, hết thì tự động tải trên mạng về, chán thì nằm nhà mà xem TV. Mẹ bảo cuối tuần Sún thích ăn gì cứ gọi điện đến mấy nhà hàng quen, mẹ cho số điện thoại, họ mang đồ ăn đến tận nhà, cần chi phải đợi mẹ nấu nướng.

Ngày cuối tuần với Sún giống nhau chằn chặn. Không có bố mẹ, chẳng có bạn bè, chỉ một mình với TV, Ipad, trò chơi điện tử, đồ chơi. Sún không biết buồn, chẳng biết vui!

Theo Lý Thanh Thảo
Phụ nữ Việt Nam