Không chịu nổi mẹ chồng, con dâu bật tanh tách, còn đòi ly hôn
Người ta bảo lấy chồng chứ nào đâu có ai lấy gia đình chồng, ấy vậy mà tôi lấy chồng là phải lấy cả gia đình chồng dù thật sự không mong muốn cần có họ xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Giờ thì hoặc là họ ra đi hoặc là tôi đi.
Tôi và Huân - chồng tôi yêu nhau được hơn 4 năm kể từ ngày còn học đại học. Tôi và anh đều sinh ra ở những vùng quê nghèo nên học xong tôi và Huân ở lại Hà Nội làm việc. Huân là người chịu khó, có chí tiến thủ, lại rất giỏi nên tốt nghiệp ĐH Bách Khoa anh được giữ lại trường công tác.
Tôi học xong, ra trường xin làm cô giáo mầm non ở trường tư thục. Thu nhập tuy không cao chỉ chừng 30 - 40 triệu đồng tháng nhưng nhờ biết tích cóp nên sau 2 năm sống chung vợ chồng cũng đủ chi tiêu và dành dụm mua một cái nhà chung cư.
Tôi không biết nên vui hay buồn khi mà có một mái nhà để ở nữa. Thoát cảnh ở trọ, tôi ngay lập tức phải đối diện với cảnh cuộc sống của nàng dâu - mẹ chồng. Từ ngày vợ chồng tôi có nhà riêng bà từ quê lên ở cùng rồi kéo cả cháu ngoại đang học ở Hà Nội về ở cùng và lấy cớ “chăm sóc các cháu” nhưng thực chất là đu bám bắt vợ chồng tôi, yêu cầu chồng tôi phải có trách nhiệm.
Mẹ chồng tôi dù là người học thức, nhưng lối sống lại đậm chất quê. Từ cách sinh hoạt, ăn uống bà nhất nhất đòi tôi phải làm theo. Nhiều hôm, đi làm cả tuần mệt mỏi, về được ngày chủ nhật muốn nghỉ ngơi, ngủ nướng thì bà lại mở cửa đóng sầm, chặt xương, chặt gà... ý kêu con dâu dạy cơm nước.
Hồi đầu nghĩ thương chồng nhưng tôi còn nhịn, giờ nhịn mãi không chịu được tôi cũng bật lại bà tanh tách.
Đỉnh điểm là mới đây, nhà tôi có giỗ bố chồng. Công việc bận, tôi không thể xin nghỉ làm được nên ngay từ tối hôm trước đã thưa với bà là tôi sẽ đặt cỗ sẵn, tới giờ họ bê qua rồi thắp hương và mời mấy người họ hàng thân quen ở gần qua ăn tối thế nhưng bà nhất nhất không chịu.
Bà nói: “Cả năm mới có 1 ngày giỗ bố, cô bận gì thì bận làm dâu nhà này thì phải có trách nhiệm. Đến thằng cháu đích tôn cũng chưa sinh được cho tôi giờ lại thoái thác cả trách nhiệm thờ cúng ông bà cha mẹ à”.
Nghe tới đó, tôi uất tới tận cổ, bao nhiêu bực nhọc lâu nay bị dồn nén trực trào ra hết. Tôi cũng cự cãi tay đôi với bà. “Mẹ nói con sao mẹ không nghĩ trước nghĩ sau. Cái nhà này nếu không có con cùng anh Huân cố gắng thì có không. Chuyện sinh con trai hay gái là trời cho, chuyện đó cũng là chuyện của vợ chồng con, mẹ không cần can dự. Còn chuyện giỗ chạp mẹ không muốn đi thuê thì tự làm con không xin nghỉ được”.
Tôi nói chưa dứt lời thì bà đã gào lên rằng con dâu láo hỗn, chửi bới mẹ chồng, nói mẹ chồng thế này thế kia... nghe xong tôi đã điên hết cả người thì chồng tôi từ đâu trở về nghe chưa rõ đầu đuôi cũng lao vào đòi bảo vệ mẹ.
Mang cơn bực trong người định bước đi làm cho xong chuyện thì bà lại gào lên, chồng tôi thì chạy theo đòi tôi quay lại xin lỗi bà. Không kiềm chế được tôi cũng gào lên: “Anh muốn em xin lỗi chứ gì? Thế ly dị đi”.
Những chuyện như thế này xảy ra quá nhiều lần khiến tôi rất mệt mỏi. Thực sự tôi rất chán nản, chỉ muốn ly hôn với chồng. Không biết liệu đó có phải là quyết định đúng không khi mà tôi vẫn còn yêu anh, yêu cô con gái 4 tuổi bé bỏng của tôi?
Theo Nguyễn Mai
Dân Việt