Góc tâm hồn

Hương hồi

(Dân trí) - "... Chỗ ấy gã phát kiến những bản năng mạnh mẽ tuôn chảy như dòng suối ngầm vừa âm ỉ vừa dữ dội trong con người gã khi lần đầu bất chợt bắt gặp Nùng tắm tiên...".

 
Hương hồi - 1


Gã quyết định quay trở lại nơi ngày xưa đóng quân. Ở đó có những thung lũng mỗi mùa Xuân đến hoa mơ nở trắng cả khu rừng, có mùi thơm của hoa hồi đang mùa trổ mật.

 

Nơi ấy có rặng núi đá cao chót vót, ở giữa là con suối cạn mỗi độ chiều tà, ánh hoàng hôn lách qua khe núi hắt lên những tia sáng đỏ quạch, phản chiếu một màu vàng sáng lóa. Chỗ ấy gã phát kiến những bản năng mạnh mẽ tuôn chảy như dòng suối ngầm vừa âm ỉ vừa dữ dội trong con người gã khi lần đầu bất chợt bắt gặp Nùng tắm tiên.

 

Ai cũng bảo gã bị điên, uống rượu nhiều quá nên thần kinh có vấn đề. Quả thực lâu lắm rồi gã không còn ý niệm về cuộc sống. Gã chỉ là cái bóng vật vờ tồn tại như một lỗi số của tạo hóa sinh ra gã, ai thuê mướn gì thì làm, kiếm đủ tiền uống rượu, say thì ngủ, ngày ngủ no mắt đêm không ngủ được lần mò bắt cóc bắt nhái sáng mai làm mồi nhậu tiếp. Gã vật vờ như một bóng ma, căn lều của gã rách nát mặc cho quanh năm gió lùa.

 

Mặc! Đời này sinh ra gã thì cho gã sống, mà sống thì phải nhậu, gã triết lý đơn giản thế. Nhậu say gã thường hát: “Ai lên xứ Lạng quê em... Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa...”, chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Đôi mắt gã bắt đầu nhắm lại, gục xuống bên mâm. Lúc này mới thực sự là say. Nếu chưa tới ngưỡng này thì còn lâu, một chai bảy lăm đi đứt.

 

Ngày ấy gã mới ngoài hai mươi tuổi thì nhập ngũ. Đang tuổi ăn tuổi lớn lại được rèn luyện trong quân ngũ nên gã phổng phao, tráng kiện lắm. Đã vậy trời cho gã nước da trắng như trứng gà bóc. Lúc còn ở nhà gã là đích ngắm của nhiều em.

 

Một bận gã ra con suối cạn chảy giữa hai sườn núi tắm. Mặt trời chếch những tia sáng cuối ngày đỏ lừ xuyên qua vách khiến khung cảnh vừa thực vừa ảo. Giữa khung cảnh ấy, Nùng hiện ra, vừa gần gũi vừa rất xa xôi. Chiếc váy hoa cứ vén cao dần theo từng nhịp bước ra giữa con suối cạn. Nàng tung váy lên bờ mắc vào ngọn cây. Gã dụi mắt lia lịa. Giữa làn nước trong veo, gương mặt nàng đẹp tựa thiên thần, khuôn ngực đầy đặn còn theo gã vào giấc ngủ.

 

Từ đó cứ đến chiều tà gã lại ra bờ suối. Những lúc đến phiên gác không đi được y như hôm ấy gã mất ngủ. Một bận gã đang tùm hum nhìn nàng như bị thôi miên thì đằng sau vang lên một tiếng “soạt!”, một giọng nói lơ lớ vang lên: “Nhìn trộm con gái bản tắm, phải phạt vạ thôi”. Một người đàn ông đứng tuổi bận chiếc quần gụ áo chàm, tay cầm con dao sắc lẹm đứng sừng sững từ bao giờ. Hai hàm răng gã va vào nhau lập cập, đôi mắt đờ đẫn bất động.

 

Tối hôm đó gã bị một trận nên thân. Tay chính trị viên đập bàn cái rầm! Gã được giáo huấn về đạo đức tác phong của anh bộ đội, thế nào là tình quân dân cá nước... ong hết cả đầu. Ban chỉ huy đơn vị đưa gã vào xin lỗi, nhận khuyết điểm với dân bản. Nhìn những cặp mắt hằm hè gã quýnh cả chân, trong buồng tiếng Nùng khóc dấm dứt…

 

Ông Lèn bố Nùng cất tiếng e hèm xóa tan bầu không khí im lặng: “Lẽ ra phải bắt vạ nó nhưng thương bộ đội vất vả, nên dân bản tha cho. Nhưng từ nay nó phải là con ta, hết nghĩa vụ phải cưới con Nùng làm vợ”.

 

Gã toát mồ hôi hột. Thế là hết, cuộc đời gã từ nay gắn với cái rẻo đất vùng biên heo hút này thôi. Dự định của ông bố vợ tương lai về một công việc tại Phòng tài chính sau khi phục viên coi như tan theo mây khói.

 

Những lúc rỗi gã phải lên nhà tập “làm rể”. Nùng thường dắt gã đi nhặt những bông hoa hoa hồi, thứ hoa có mùi thơm rất đặc trưng nhưng nếm vào có vị cay cay. Nùng đi trước, gã theo sau, bước những bước chân vô định. Hai đứa tạt vào rừng mơ, hoa mơ nở trắng báo hiệu mùa Xuân khiến lòng gã càng thấp thỏm. Không, không thể được! Tương lai còn dài. Cầm được quyết định ra quân gã trốn biệt, xe đến Hà Nội gã mới thở phào.

 

Nhưng sự đời mấy ai hiểu, lắm nỗi éo le. Cô bạn gái kết tóc xe tơ con ông trưởng phòng Tài chính nhìn gã hăm hở xách ba lô về như nhìn sinh vật lạ từ Hỏa tinh rơi xuống, ném cho gã cái nguýt dài cả cây số rồi rồ máy chiếc cub lao đi.

 

Không nghề nghiệp, không người yêu, gã trở nên hận đàn bà. Cái dòng suối ngầm đàn ông rỉ rả trong gã biến đâu mất, chỉ có rượu giải sầu, gã trượt dốc không phanh từ đó.

 

Người ta bảo gã bị bỏ bùa mê nên sống không ra người, không ra ngợm. Gã sẽ gặp Nùng, quỳ gối cầu xin nàng tha thứ. Biết là ý tưởng viển vông nhưng tôi vẫn cầu chúc cho gã thượng lộ bình an trong cuộc hành trình về miền ký ức, ít ra tâm hồn gã cũng được thanh thản.

 

Mùa này chắc hoa mơ đã nở trắng thung lũng, những quả hồi khô rơi tí tách, cánh đồng Mẫu Sơn ngập tràn nắng ấm.

 

Đình Dũng