Hạnh phúc mong manh lắm

(Dân trí) - Nó gục đầu xuống bàn khóc nấc, những giọt nước mắt của kẻ cao ngạo, quen với chiến thắng giờ phải lĩnh nhận một thất bại, đòn đau chí mạng.

Hạnh phúc mong manh lắm



Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn nhấp nháy và những cặp mắt hiếu kỳ. Mặc! Nó khóc như mưa như gió, khác với mọi lần nó không uống cà phê đen và hút thuốc ngựa, nó gọi một chai rum, không chanh không đá tu tì tì.

Nhìn nó tôi không khỏi ái ngại, một cảm xúc dâng trào vừa thương vừa giận, lúc này mà cho nó biết sự thật thì chắc cái bản mặt thộn của tôi phải lĩnh nguyên cái chai, bản tính của nó tôi còn lạ gì.

Nó và tôi chơi thân với nhau trong bốn năm Đại học, vừa học cùng lớp vừa là đồng hương nên dễ hợp nhau. Thân thì thân nhưng tính cách hai đứa lại khác hẳn nếu không muốn nói là trái ngược hoàn toàn, nó khôn ngoan, ma mãnh và đầy quyết đoán còn tôi ù lì, được chăng hay chớ. Vì thế trong suốt bốn năm học nhìn bảng điểm của nó đứa nào cũng thèm, không phải thi lại môn nào, điểm không cao nó có cách làm cho cao.

Trong khi tụi tôi còn lớ ngớ rặt một lũ nhà quê mới ra tỉnh, cơm bụi bữa đói bữa no thì nó ăn diện chải chuốt như con nhà giàu. Phải công nhận nó đảm, những lần hết tiền cơm đến nhà nó ăn chực mới thấy hết cái tài tổ chức cuộc sống của nó, đồ ăn thức uống không thiếu thứ gì, tủ gia vị sạch sẽ ngăn nắp, bếp ga mini, nồi cơm điện đến cả tấm ri đô mới tinh sực nức mùi nước xả vải thượng hạng, ga nệm sực nức mùi nước hoa, cái giường hạnh phúc tinh tươm không thua giường cưới. Nó vo gạo còn thằng người yêu cắt cắt thái thái không khác gì những cặp vợ chồng mới ra ở riêng, nhìn nó thực dụng mà tôi thấy hãi… Bẵng đi mấy năm sau ngày ra trường, gặp lại nó thông báo đã lấy chồng, “Hay quá! Mày lấy Lãm hả?” - “Con này, vớ vẩn vừa thôi, hợp đồng ngắn hạn thời sinh viên, thanh lý lâu rồi”, nó trả lời tỉnh queo khiến tôi choáng.

Anh Luận chồng nó hơn nó năm tuổi nhưng kém xa nó về khả năng kiếm tiền và tài xoay xở. Việc đầu tiên sau khi cưới là nó lo lót cho Luận về công ty tư nhân của nó làm, “như thế vừa thông cảm cho nhau vừa quản được chồng”, nó lý luận tầm phào thế. Căn nhà cấp bốn mái ngói rêu phong được đập đi, thay bằng căn nhà hai tầng thiết kế theo kiểu biệt thự, đồ dùng vật dụng toàn loại đắt tiền kể cả con Mazda mới coong… Thi thoảng vợ chồng nó tổ chức tiệc tùng mời bạn thân và cả tay giám đốc đến nhậu nhẹt, đập phá khi đã ngà ngà lão giám đốc giương cặp mắt long sòng sọc vì hơi men “phòng khách tuyệt vời, bếp chuẩn còn phòng ngủ chưa khám phá… hô hô”. Cầu được ước thấy, lão được khám phá trọn vẹn từ căn phòng ngủ ấm cúng đến thân thể bà chủ tinh tế đa tình trong một lần Luận đi công tác miền Nam, dĩ nhiên cái giá của chuyến viếng thăm là quyết định Luận lên trưởng phòng. Có lần vô tình gặp anh ngồi uống bia một mình khi nghe tôi hỏi chuyện gia đình, anh chỉ cười buồn không nói. Một lần anh gọi tôi ra nhờ chút việc, vừa nghe anh rỉ tai tôi đã giãy nảy: “Anh điên à? Không, chỉ có em mới giúp được anh thôi” nói rồi anh dúi vội cái sim mới mua vào tay tôi, ù xe chạy như ma đuổi.

Quán đã vắng người, chai rum gần hết mà nó tỉnh như sáo, nó thôi không khóc, đôi mắt vằn lên dữ tợn: “Lão làm đúng cam kết, phản bội nhưng không qua mặt, có khí chất đàn ông, dám làm dám chịu, khốn nạn! Vì con đường thăng tiến của lão mà tao phải chịu bao cảnh ê chề, nhục nhã, lão trả nghĩa tao thế đó”, nó nói như lên đồng, tu ừng ực… Chờ nó nguôi nguôi tôi mới dám cất tiếng e hèm: “Mày là vợ mà không hiểu gì anh ấy cả. Chậm lại đi. Mày thông minh, giỏi giang, tháo vát, mày chăm lo cho gia đình, bồi đắp cho hạnh phúc nhưng mày có hạnh phúc không? Chính xác là mày có thời gian cùng anh ấy tận hưởng hạnh phúc không, rút cuộc cả hai cũng mệt nhoài vì những tham vọng vô độ của mày đấy”.

Lần đầu tiên ngồi với nó mà tôi được nói nhiều như thế, lần đầu tiên nó ngồi im nghe tôi.

- “Nhưng lão...”

- “Phản bội chứ gì? Mày thấy hết cơ hội rồi chứ gì?”. Tôi mở túi xách lấy chiếc điện thoại gọi vào máy nó, sẵn sàng chờ cái tát nảy lửa.

- “Mày… chính mày nhắn tin cho anh ấy?”. Nó không tát tôi mà gục đầu im lặng.

- “Chồng mày đến ngay đấy. Hạnh phúc cũng mong manh lắm mày ơi, cố mà giữ”.

Phố đêm vắng ngắt, ánh đèn đường hắt lên những tia vàng võ, có lúc tôi thèm có được một chút quyết đoán có phần tàn bạo, một chút tham vọng có phần liều lĩnh của nó nhưng không được. Tôi lúc nào cũng là kẻ chậm chân, an phận, có lẽ vì thế mà giờ này tôi cũng chỉ lủi thủi một mình và cay đắng tự trào - hạnh phúc thực sự là được nhìn thấy người khác hạnh phúc.

Đình Dũng