Hạnh phúc hay bi thương cũng cùng là 8 chữ
Cho đến khi chúng ta rơi vào nó, chúng ta mới hiểu. Hạnh phúc hay bi thương rốt cục thì có hơn kém nhau bao nhiêu.
Sao không ai kể cho tôi nghe về niềm hạnh phúc? Trong inbox của tôi rặt toàn những bi thương. Sao không ai kể cho tôi nghe sung sướng mà chỉ toàn thấy những gian truân? Sao không phải là tình yêu mà chỉ toàn bội phản? Inbox của tôi sao chỉ toàn những buồn đau? Liệu có phải cuộc đời này được tạo nên từ những đớn đau như thế?
Có những ngày như hôm nay, thời tiết ngoài trời hơn 40 độ, mở hộp thư và thấy toàn nước mắt. Có những câu chuyện tôi trả lời được, tôi cho lời khuyên được nhưng tôi chọn cách im lặng. Là bởi tôi biết cô gái nhỏ của tôi sẽ vượt qua được thôi mà không cần những lời khuyên dựa cậy. Bởi nếu em cứ trông ngóng ai đó chỉ đường thì bao giờ em mới tự đứng dậy được? Nhưng cũng có những tin nhắn mà tôi cũng không biết trả lời em sao, cho em lời khuyên thế nào. Bởi những u mê. Bởi những lầm lạc. Bởi thăm thẳm trong câu hỏi ấy em đã chọn đường chết bởi lòng yêu của em quá lớn, bởi u mê của em không tài nào tôi xua tan đi được.
Hạnh phúc hay bi thương, xét cho cùng chỉ khi chúng ta rơi vào nó chúng ta mới thấu cảm và hiểu được. Bởi trái tim bít kín mắt nhìn. Tôi những muốn chỉ cho em đấy, con đường trở lại. Nhưng em sẽ không nghe đâu. Bởi lúc này, em đang bịt chặt tai mình và bảo người khác phải nói lớn tiếng hơn. Bởi lúc này em đang bịt chặt mắt mình và bảo người khác hãy bật đèn lên.
Thì em ạ, gửi tin nhắn cho tôi đừng chờ câu trả lời. Tôi sẽ chỉ trả lời nếu như điều đó có thể thay đổi được em, chỉ trả lời khi em đã sẵn sàng thay đổi.
Là tôi cũng từng như em thôi! Có những năm tháng u mê trong xót xa. Tôi đã viết đầy cuốn sổ của mình rằng phải quên đi người ấy, phải trở thành một người tốt đẹp hơn, phải cho người ta hối tiếc vì đã để mất mình. Nhưng tôi cũng không làm được điều đó. Không làm được! Bởi lòng tôi vẫn hoài nhớ. Bởi lòng tôi còn quá u mê. Bởi tôi vẫn liếm láp vết thương của mình, cạy vảy chúng để bật máu mỗi ngày. Vết thương nhiều năm không lên nổi da non.
Thì trách chi em, thuở 20 của chúng ta đần độn ngu si nhường nào. Mà với tình yêu thì trai cũng như gái, 20 tuổi cũng như 50 tuổi chúng ta đều ngu ngốc như nhau.
Tôi bảo em này! Hãy bắt đầu với chính mình đi. Hãy bắt đầu nghĩ về những điều tốt đẹp, nói ra những điều tốt đẹp, nỗ lực cho những điều tốt đẹp. Đừng nghĩ đến những thứ giống nó nhưng lại nằm ở bên kia. Như nghĩ đến sung sướng đừng nghĩ đến gian truân, nghĩ đến hạnh phúc đừng nghĩ đến bi thương, nghĩ đến tình yêu đừng nghĩ đến bội phản… Nếu em làm được, hãy cảm ơn tôi. Và nếu em chưa làm được, hãy làm tiếp cùng tôi!