Hai lần tuột tay khỏi đám cưới

(Dân trí) - Tôi luôn có cảm giác mình là người phụ nữ vô cùng thiếu may mắn. Những gì mọi phụ nữ khác đều dễ dàng có được - tới tuổi thì yêu, yêu rồi lập gia đình, sinh con đẻ cái - thì với tôi, thật quá khó khăn.

  
Hai lần tuột tay khỏi đám cưới


Tôi không nghĩ mình kém xinh. Bằng chứng là tôi lọt mắt nhiều đàn ông và cũng được họ theo đuổi. Nhưng trong tình yêu tôi chẳng bao giờ may mắn. Vấn đề không nằm ở tôi, không nằm ở người tôi yêu, mà luôn từ phía gia đình của họ.

 

Người yêu thứ nhất là bạn học của tôi. Tình yêu thủa ban đầu vừa trong sáng vừa ngây ngô, nhưng tôi cứ tin rằng, cả hai đều yêu bằng tất cả trái tim mình. Quấn quýt bên nhau năm năm, khi tình yêu đã đủ chín chắn, chúng tôi mới chính thức bàn chuyện đưa nhau về ra mắt gia đình. Thực tình, suốt năm năm bên người bạn trai ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ mối tình này sẽ bị gia đình anh ngăn cản, bởi ngần ấy thời gian chúng tôi bên nhau, dù chưa chính thức công bố nhưng gia đình anh biết tôi là bạn học, có bao giờ tôi thấy họ tỏ vẻ không ưng gì tôi đâu…

 

Lý do mẹ anh đưa ra để phản đối hôn nhân là chúng tôi không hợp tuổi. Gia đình bên đó nói nếu hai đứa kết hôn sẽ gặp họa sát thân. Thế là, dù rất yêu tôi (như lời bạn trai tôi nói), anh vẫn phải bỏ tôi. Đúng thôi, anh yêu tôi, nhưng tính mạng của anh mới là quan trọng nhất.

 

Tôi đau khổ ôm mối tình đầu sâu nặng đến 5 năm ra đi, nặng nề bước tiếp trên hành trình đơn độc của mình. Khi ấy, tôi vẫn nuôi niềm tin dù đã yếu ớt hơn rất nhiều rằng sẽ có người đàn ông khác xứng đáng hơn tìm đến tôi gõ cửa.

 

Rồi tôi gặp anh qua công việc. Anh gần như săn đuổi và phải khó khăn lắm mới sưởi ấm lại được cho trái tim đã lạnh lẽo, đầy run rẩy của tôi. Nhưng khi tôi cảm thấy mình đã thực sự yêu và muốn được bên anh đến hết cuộc đời, thì hạnh phúc lại một lần nữa nhìn tôi trêu ngươi. Vẫn lý do cũ, tôi không được gia đình người yêu chấp nhận, vì không hợp tuổi!
 
Anh rủ tôi có bầu trước, đặt các cụ vào sự đã rồi, hy vọng suy chuyển được tình thế. Tôi đồng ý. Nhưng ngay cả cái “mưu” ngàn lần mất giá ấy cũng không giúp nổi tôi, đứa con mà tôi mang trong mình, thật bất hạnh, đã không thể giúp cho mẹ nó mang về cho nó một mái ấm. Mẹ anh tìm đến tận nơi sỉ nhục tôi không ra gì. Bà còn mạnh mồm rằng ngay cả cháu, không có đứa này thì có đứa khác. Tôi cắn môi đến bật máu trong ngày bỏ thai. Cả đời tôi tin rằng, mình sẽ không có được hạnh phúc. Mọi sự trớ trêu luôn xuất hiện, cứ khi hạnh phúc tưởng như đã đến rất gần, thì chắc chắn lại có bàn tay vô hình đưa ra giằng lấy mất của tôi.

 

Giờ tôi sợ yêu lắm, chính xác hơn là ngại thêm một lần va vấp. Đàn ông thật khó tin. Ngay cả những người từng yêu tôi, tưởng như sẵn sàng chết vì tôi, thì khi gặp khó khăn, họ cũng ra đi hết. Ước mơ về một đám cưới và một gia đình nho nhỏ của phụ nữ chúng tôi chẳng lẽ khó khăn để cánh đàn ông thực hiện đến vậy sao? Nói thật, tôi chẳng tin vào đàn ông nữa. Khi yêu thì thề non hẹn biển đấy, nhưng những lời thề đó, có bao nhiêu % sự thật?

 

Hà Linh