Đôi bàn tay vợ
Kỷ niệm ngày thành lập công ty, người tổ chức sự kiện bày ra một trò chơi vui nhộn. Năm phụ nữ có chồng làm chung cơ quan đứng núp sau một tấm bảng lớn với những cái lỗ nhỏ vừa đủ để chìa bàn tay ra, lần lượt từng ông chồng trong số đó đi qua đi lại tìm kiếm, “bắt” vợ.
Theo dõi cuộc vui đó, anh chợt chột dạ nghĩ đến vợ. Vợ anh làm văn phòng, váy áo tinh tươm, tất nhiên tay chân cũng được chăm chút từ cái… khóe móng. Thế nhưng, ngay lúc này, bảo anh hình dung ra bàn tay vợ mình trông như thế nào, quả thực là anh… bất lực.
Anh thả tâm trí mình xa hơn, đến việc hình dung ra vợ hôm nay mặc gì, mang giày, mang vớ màu nào chẳng hạn. Đúng là “botay.com”! Tủ áo của vợ anh đầy ăm ắp, thường xuyên được cập nhật. Giày dép, nơ nón… cũng vậy. Vợ có thói quen sưu tầm không nhỉ? Nguy hiểm thật, vì ngoài sưu tầm đồ dùng vật dụng, phụ nữ bây giờ có người còn thích sưu tập sang những lãnh vực nhạy cảm khác.
Dường như lâu lắm rồi, anh không còn có cơ hội để trầm trồ ngưỡng mộ hoặc ái ngại nhìn những người phụ nữ hay lam hay làm những việc “tay chân”. Người đàn ông đích thực hẳn cũng chẳng vui thú gì khi vợ mình, mẹ mình, em gái mình tay chân thô kệch, lại do việc nhà nặng nhọc mà ra. Trong ký ức tuổi thơ anh, hiện diện mãi những món ăn ngon lành do mẹ nấu. Anh chợt băn khoăn tự hỏi, rồi con mình, sẽ có bao nhiêu lần được thưởng thức một nồi ốc nấu chuối đậu, một bữa xôi, bữa bánh do “nhân sự cấp cao” là mẹ chúng tự nguyện “đâm đầu vào bếp”, như chữ vợ anh thường dùng? Con không thiếu ăn thiếu mặc, hẳn rồi, nhưng liệu có đủ đầy không sự gắn bó yêu thương gia đình, khi vợ làm gì cũng chăm chăm vào mục tiêu giữ dáng, giữ nhan sắc, giữ sự tinh tươm của mình?
Vợ chồng thời nay càng ít quan tâm nhau. Như anh chàng vừa bị “hố hàng” kia, không nhớ nổi bàn tay một nửa yêu thương của mình ra sao, nói gì đến những vui buồn của riêng nhau. Anh bối rối nhận ra, cũng lâu lắm rồi mình không nắm tay nhau, vợ nhỉ?
Ăn tối xong, đương nhiên là anh rửa chén bát. Tay em mà ngâm nước sẽ bị khô, bị hóa chất ăn mòn, những cái móng vẽ xinh đẹp sẽ bị trầy xước. Nên anh đảm nhiệm chút việc cỏn con đó mà không nề hà. Anh tự pha trà, uống một mình, vì vợ bận, lại không hảo mấy thứ vớ vẩn đó. Anh tự khâu nút quần tây bị đứt, vì vợ anh không thích bị làm phiền bởi những chuyện lặt vặt, cuộc sống đã nhiều bận rộn lắm rồi. Anh tự dọn cơm ra ăn một mình nếu về quá bữa, đâu phải thời chồng chúa vợ tôi mà đòi hỏi vợ phải “phục vụ” cơ chứ…
Không người đàn ông nào thích vợ mình bê bối xấu xí, ngay cả đôi bàn tay cũng cần phải đẹp. Chẳng có người đàn ông văn minh tiến bộ nào muốn ép uổng vợ mình phải vất vả cực nhọc làm những việc có thể giản tiện hoặc nhờ đến dịch vụ. Nhưng chắc hiếm có người đàn ông nào cảm thấy vui sướng tự hào khi vợ chỉ quan tâm làm đẹp cho bản thân, mà bỏ qua việc chăm lo thường nhật cho cả nhà…
Theo Hải Đăng
PNO