Đi tìm hoa sữa cho riêng mình
Cái tiết trời Hà Nội cuối thu nhẹ nhàng và thuần khiết đến lạ! Không còn cái nắng oi bức và những cơn mưa rào bất chợt làm áo ta ướt sũng mà thay vào đó là một cảm giác khoan thai, dễ chịu đến nhẹ lòng.
Khẽ giật mình! Hà Nội đã vào mùa hoa sữa!
Không hiểu sao, mỗi lần bước đi trên con đường này, tâm hồn cô lại mong manh đến thế? Một nỗi nhớ không tên, một nỗi buồn vô hạn, mênh mông khó tả lại ùa về. Cô ghét cái cảm giác ấy, khiến cô khó chịu trong lòng, lồng ngực tức tức nhưng lại muốn thách thức và đối đầu với nó. Như một cơn say, dư vị tình yêu đầu đời còn đọng trên mi mắt. Khẽ đưa tay chạm nhẹ lên môi, lần tìm vị ngọt. Cô buông mái tóc xõa ngang vai, mặc cho nó thả sức tung bay giỡn đùa với gió. Gió đêm se lạnh, mơn man, vuốt ve mái tóc cô, khuôn mặt cô và lướt qua môi cô. Nhanh. Nhẹ. Nhưng đủ để xao xuyến. Cô thả hồn mình trôi bồng bềnh theo gió, đưa cô về kí ức một thời.
Nếu như ngày ấy cô rộng lượng, tha thứ cho anh. Nếu như ngày ấy cô cho anh một cơ hội. Nếu như… cô có hàng trăm hàng nghìn lý do để tiếp tục yêu anh. Thì có lẽ giờ đây mắt cô không còn vương lệ. Bàn tay cô không còn giá buốt mỗi khi đông về. Cô nhớ cái cách anh ôm cô từ phía sau đầy âu yếm. Nhớ cái nắm tay thật chặt dắt cô đi dạo trên con đường này. Nhớ cái cách chạm 2 cái mũi vào nhau rồi chun chun mũi lên mỗi khi cô giận hờn. Nhớ những cánh hoa sữa anh mang về xếp hình rồi tặng cô. Nhớ lắm…! Nhưng giờ đây mình cô đơn độc, lạc bước. Cô đi tìm hương hoa như đi tìm một miền ký ức bị vứt bỏ lăn lóc bên vệ đường. Bước chân nặng nề, mỏi mệt quá! Thèm được yêu! Thèm cái cảm giác được tựa vào vai anh mỗi khi mỏi mệt. Thèm cái ôm thật chặt, cái siết tay đầy ấm áp khi yếu đuối. Và để rồi ghen tỵ với những cô gái khác được người yêu đưa đón khi đêm khuya, được quan tâm, chăm sóc, dỗ dành khi giận dỗi, muộn phiền, được chia sẻ niềm vui, hay chỉ là cái nắm tay dắt qua đường đông xe cộ. Phút yếu lòng trỗi dậy! Nhìn lại mình, rồi lại tự nhủ: “Một mình vẫn rất ổn đó thôi” để đêm về vùi mặt vào gối khóc tấm tức vì tủi hờn.