Đau đớn vì bị chồng mắng chửi trước mặt mẹ đẻ

Tết đến gần nhưng lòng Mai vô cùng buồn. Mai không muốn mình tiếp tục phải chung sống với một người chồng phũ phàng như này. Dù gì thế nào, chuyện anh xúc phạm mẹ cô là điều không thể nào chấp nhận được.

Cách đây 3 năm, Mai kiên quyết làm đám cưới với Luân mặc bố mẹ và các anh chị ngăn cản. Lý do vì Luân là người Thanh Hóa còn Mai là người Bắc Ninh. Khoảng cách địa lý, văn hóa vùng miền khiến bố mẹ Mai e ngại, lo cho cô sau này sẽ khổ.

Ngày cưới, chỉ có chị gái thứ hai đưa Mai về nhà chồng còn lại là bạn bè. Ngoài ra, không có ai khác. Mai rất buồn tủi.

Sau đám cưới, hai vợ chồng Mai ở lại Hà Nội làm việc. Cuộc sống không sung túc nhưng cũng tạm ổn, vợ chồng Mai cũng tiết kiệm được một khoản tiền từ tiền mừng cưới và lương cộng với sự hỗ trợ tài chính hai bên nội ngoại nên mua được một căn hộ chung cư nhỏ.

Tháng ba năm vừa rồi, Mai sinh con gái đầu lòng. Vì mẹ chồng đã già lại sức khỏe yếu nên không ra chăm Mai được, mẹ đẻ Mai lại lóc cóc từ quê lên Hà Nội chăm con gái.

Mẹ Mai vốn hiền lành, rất chịu khó, thương con cháu nên quá trình ở với vợ chồng cô không có vấn đề gì nảy sinh lớn. Tuy nhiên, cuộc sống vợ chồng trẻ không tránh khỏi những xích mích. Mỗi lần như vậy bà đều khuyên can, phân tích đúng – sai cho cả hai vợ chồng Mai và thường cô luôn bị mẹ "xử ép", khuyên bảo là cần nhường nhịn chồng để cho yên cửa nhà.

Đau đớn vì bị chồng mắng chửi trước mặt mẹ đẻ - 1

Ảnh minh họa.

 

Con gái được 7 tháng, Mai đi làm trở lại. Mẹ cô vì thương con gái mà ở lại chăm sóc cháu, dự định là khi con Mai 18 tháng, cứng cáp để đi học mẫu giáo thì bà sẽ về quê. Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói nếu như tuần trước, vợ chồng Mai không có một trận cãi nhau sau khi chồng cô đi nhậu với bạn về muộn lại to tiếng mắng vợ chậm mở cửa cho anh.

Mẹ Mai thấy con rể nặng lời với con gái, bà không nói một lời nhưng xót xa và thương con gái vô cùng. Trước đây, Luân chưa bao giờ nói nặng lời với vợ như thế.

"Mày làm gì mà mãi mới ra mở cửa cho tao? Mày không cho tao vào nhà à? Đừng có cậy là nhà này của mày nhé. Nó còn là của tao đóng góp nữa đấy….’.

Mai nghe mà choáng váng. Cô bảo chồng: "Anh say rồi, anh nói cái gì đấy" thì Luân vẫn liến thoắng với những lời lẽ càng lúc càng khó nghe. Mai đau đớn thật sự bởi anh chửi và thóa mạ cô những lời quá nặng nề. Cô để cho Luân nói hết rồi mới buông câu: "Anh im đi, để cho con còn ngủ. Mai tôi sẽ nói chuyện với anh".

Thấy vợ nói vậy, Luân xông vào định tát vợ. Mẹ Mai chạy vào ngăn Luân, nói vài lời khuyên anh không nên đánh vợ, có gì vợ chồng "đóng cửa bảo nhau". Luân gạt tay mẹ vợ ra nói: "Mẹ không biết thì đừng can thiệp vào chuyện vợ chồng con", "Vợ con hư là tại mẹ. Mẹ không dạy được nó thì để con".

Thật sự Mai cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm. Còn nỗi đau đớn nào, sỉ nhục nào lớn hơn thế này nữa. Ngay sáng sớm hôm sau, mẹ Mai ra bến xe về sớm. Trước khi về, bà nói với con gái: "Mẹ buồn lắm. Mẹ không cần một thằng con rể như nó nữa". Mai khóc, mẹ cũng khóc. Chưa bao giờ Mai cảm nhận thấy thương mẹ như lúc này.

Sáng hôm sau, Luân dậy không thấy mẹ vợ đâu. Anh gọi điện về quê cho bà nói lời xin lỗi nhưng bà chỉ im lặng. Bà nghĩ và thương con gái nên mới nuốt cay đắng để lắng nghe con rể nói hết.

Sau chuyện đã xảy ra, Mai không thể tha thứ cho hành động của chồng đêm hôm đó. Anh biện hộ là do mình say nhưng cô không thấy thuyết phục. Nghĩ đi nghĩ lại, Mai không muốn mình tiếp tục phải chung sống với một người chồng như vậy nữa. Dù gì thế nào, chuyện anh xúc phạm cô trước mặt mẹ rồi nói bà không biết dạy con là điều không thể nào chấp nhận được. Thương con còn nhỏ, nhưng nỗi đau đớn, nhục nhã này Mai không thể bỏ qua được….

Theo Kim Vân

Gia đình và Xã hội

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm