Đánh bóng

Tôi gặp chị lần đầu tiên trong chuyến đi tặng quà cho một trường tiểu học vùng ven. Ngoài sách vở và dụng cụ học tập, còn có mì gói và bánh kẹo. Tôi được phân công mua bánh kẹo, chia thành từng phần.

Nhà tôi gần khu trọ sinh viên, í ới một tiếng là các em tụm lại chia chia gói gói một buổi xong mấy trăm phần. Hàng thì tôi tìm tận gốc để mua được rẻ nhất, hỏi han một lúc thì có người cho số điện thoại của chị. Chẳng những lập tức cho tôi số điện thoại của các nhà phân phối, chị còn hỏi tôi đang ở đâu để chị đến cùng đi chọn hàng cho vui.
 
Đánh bóng


 

Khi đã quen với việc mua hàng số nhiều, tôi có kinh nghiệm là người mua không cần đi mà bên bán sẽ cử nhân viên đem hàng mẫu tới cho, sau khi đã chọn lựa và ngã giá xong, họ cho xe chở hàng đến tận nơi mình yêu cầu. Sự thuận tiện này giúp tôi cân bằng được thời gian dành cho công việc ở cơ quan, việc chăm sóc gia đình và tham gia làm từ thiện trong những khâu mà tôi có thể.

 

Chị luôn khiến tôi khâm phục vì cũng có gia đình và hai con nhỏ như tôi nhưng luôn có mặt từ A đến Z trong mọi khâu, từ đi đến tận nơi để chọn lựa hàng cho đến việc có mặt ở nơi các em sinh viên đang gói hàng kiểm tra số lượng rồi hô hào chất hàng lên xe. Chị luôn là người có mặt sớm nhất trong ngày khởi hành ở mọi chuyến đi.

 

Ai cũng khen chị, đoán gia đình chị chắc hạnh phúc lắm khi có một người vợ, người mẹ việc gì cũng làm được. Vậy mà, đùng một cái, vợ chồng chị ly thân với lý do chồng chị không thích vợ đi làm từ thiện. Đàn ông gì mà ích kỷ, mọi người trong cơ quan đều nói vậy.

 

Đứa con lớn tạm ở với cha, phần chị là đứa con trai bằng tuổi con tôi, đang học lớp 3. Muốn chia sẻ với chị nhưng tôi chẳng biết mình có thể làm được gì. Một hôm, tôi hỏi chị cần tôi giúp gì không? Chị nói, ngày mai chị theo đoàn về vùng ven tặng quà, nhờ tôi đưa đón cháu đi học giùm.

 

Lúc đó chưa có lệnh cấm chở ba nên 6g30 tôi chở con ghé ngang nhà chị để cùng đi. Thằng bé vẻ mặt ngái ngủ đứng trước cánh cổng đã khóa. Tôi hỏi: “Cháu đợi cô lâu chưa?”. Thằng bé dụi mắt: “Từ lúc mẹ đi”. Tôi sững sờ, chuyến đi khởi hành lúc 5g sáng, chị đã khóa cổng để thằng bé bên ngoài đợi tôi từ khi đó. Sợ trễ học, tôi mua vội cho thằng bé ổ bánh mì ăn sáng, và kết quả là lưng áo của tôi dính đầy nước tương và xốt cà chua, cả áo trắng đồng phục của con tôi cũng bị dính. Con tôi phụng phịu: “Con không thích cho bạn đi chung xe nữa đâu”. Thằng bé òa khóc: “Cô chở cháu tới nhà ba đi cô”. Tiếng khóc càng lúc càng to, sợ thằng bé tự tuột xuống xe nguy hiểm, tôi đành chiều theo ý nó.

 

Chồng chị nhìn lưng áo lấm lem của tôi, thở dài: “Nếu vợ tôi lại nhờ thì cô có còn muốn giúp đưa đón con tôi đi học nữa không?”. Tôi lúng túng vì cứ như thế thì cũng ngại. Chồng chị chua chát: “Nói ra thì mang tiếng nói xấu vợ, nhưng cái áo nào của tôi cũng bị dính tèm lem như vậy đó. Cứ nhân danh đi làm việc thiện rồi bỏ mặc nhà cửa. Bao nhiêu lần tôi đi làm về thấy bếp núc lạnh tanh, trên bàn chỉ có mẩu giấy “Em đi theo đoàn từ thiện ngày mai về”.

 

Để hiểu được một người thật không dễ. Không tận mắt chứng kiến thì không thể tin một người hăng hái tham gia việc từ thiện lại xử sự với con mình như thế, nhất là khi con đang thiếu vắng sự chăm sóc của cha. Một lần đưa con chị đi học, suy nghĩ của tôi về chị đảo lộn. Nếu chị vắng mặt, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chuyến đưa hàng đi tặng, vậy mà chị nhất định phải có mặt, cho dù…

 

Chị luôn có mặt ở tất cả các khâu chỉ vì muốn ai cũng nhìn thấy mình, khen ngợi mình tốt bụng, biết quan tâm, chia sẻ. Nhưng, làm sao có thể nồng nhiệt làm việc thiện mà lại vô cảm với chính người thân của mình?

 

Theo Nguyên Hương
PNO