Có những yêu thương đội lốt giận hờn
(Dân trí) - Nếu tình yêu chỉ ngọt như kẹo, khi đời trôi qua gập ghềnh cay đắng, ta biết níu vào đâu?
Thuở nhỏ có lần tôi nghịch dại với lửa, bị cháy sém cả đầu tóc tơ dài ngang vai, mẹ tôi thấy thế thì mặt mũi đỏ gay, bà giận quá phát vào mông tôi rõ đau. Tôi òa khóc nức nở, cổ họng cứ anh ách một cục tức và niềm tủi phận mơ hồ rằng mẹ chẳng thương gì tôi cả. Con Bí nhà hàng xóm ngón tay mới chảy máu tí, mẹ nó đã xuýt xoa thoa dầu, còn tôi bị trụi tóc, mẹ chỉ làm tôi thêm đau. Nhiều năm về sau, tôi chập chững bước vào tình đầu. Khi người yêu tôi ngã xe bởi đi ẩu, nhìn cánh tay anh đầy vết xước, tôi chỉ muốn đấm anh vài cái vì tức giận. Lúc đó tôi đã yêu một người đủ để biết lòng đau như cắt khi tay, chân anh trầy trật. Rồi nỗi ân hận cồn cào tim tôi. Mẹ đã yêu tôi hơn cả sinh mạng mình, tôi đoảng tính tự làm hỏng tóc, mẹ xót quá không kìm được nên mới nổi trận lôi đình. Bài học nhỏ về lòng yêu thương tôi mất hơn chục năm để ngộ ra, liệu đi hết một vòng nhân sinh tôi có thấu trái tim mẹ suốt đời thổn thức những yêu, ghét, giận hờn?
Cô bạn thân của tôi nổi tiếng là tiểu thư khinh người, từ nhỏ được yêu chiều, lớn lên cứ ăn nói như đấm vào tai, chẳng quen đối đãi ngọt ngào. Nó lúc nào cũng là con nhím xù gai nhưng phải ở gần mới biết lớp gai xù của nó đáng yêu đến nhường nào. Tôi cảm sốt nằm riết ở phòng trọ chẳng thiết cơm nước, thuốc thang gì, nó chạy đến đập cửa rầm rầm, miệng la om sòm như chủ nợ đến đòi lãi. Mở cửa ra đã thấy nó chìa cho bịch cháo và đống thuốc xanh đỏ. Miệng đắng ngắt nhưng nhìn mặt nó hầm hầm tôi chẳng dám bỏ sót thìa cháo hay viên thuốc nào. Thời sinh viên của tôi đã trải qua những cơn đau mê mệt như thế, có nó phồng mang trợn má ở bên tôi chẳng lo chết ốm.
Hôm lớp tôi đi tình nguyện ở trung tâm trẻ khuyết tật, nó được phân công đút cơm cho một em nhiễm chất độc da cam nhưng vừa gặp bộ dạng dị thường của em, nó tối sầm mặt mũi, nhất quyết không chịu. Trong bảng đánh giá hạnh kiểm, bí thư ghi chú nó là thành viên cực đoan, nặng tư tưởng phân biệt. Cả lớp tin là thế, còn tôi tin trái tim nó làm bằng vàng. Lần đầu tiên đến một trung tâm tật nguyền, nhìn những hình hài tội nghiệp, nó thương quá chỉ muốn òa khóc nhưng con bé tự cao tự đại ấy có bao giờ khóc trước người lạ, nó cũng chẳng thể dịu dàng ở lại mà chứng kiến cảnh các em không thể tự cầm muỗng xúc cơm. Mặc tiếng người xì xào, nó xù lông xù lá bỏ về, chẳng ai biết ngày hôm sau nó quay lại xin làm tình nguyện viên, đều đặn mỗi tuần 4 buổi đến chăm sóc các em ăn uống, tắm giặt.
Tôi có chị hàng xóm chia tay người yêu chỉ vì những chiếc áo cổ rộng. Chị mê mẩn mốt áo phô diễn vóc dáng còn anh cấm tiệt chị diện chúng. Tháng trước còn thấy chị đứng ở ban-công chới với vọng sang “trên đời sao lại có loại đàn ông cổ hủ, ích kỷ, hay nổi giận đến thế!”, chiều nay đi làm về đã thấy anh đưa chị đến tận cổng, chị đứng cầm tay anh, thút thít “trên đời chỉ có anh thương em nhất, mấy thằng đấy luôn miệng khen em dáng chuẩn, mặc đẹp, lúc vắng người thì lợi dụng trêu ghẹo, may mà em gọi điện anh đến kịp”. Anh người yêu chỉ cười thật thà.
Tình yêu có những hình hài thật lạ lùng. Đôi khi ta phải tập quên tính hảo ngọt. Vì ngọt ngào thường man trá, vì có ai ở với nhau mà không từng cãi cọ, hờn ghen, có ai yêu nhau mà chưa nếm mùi chiến tranh lạnh chua chát, có ai thương thiệt lâu mà chưa buông lời trách móc những nông nổi, dại khờ?
Bình Tâm