Chồng cũ có người yêu mới
(Dân trí) - Qua một số bạn bè chung, em biết anh có người mới. Cuộc hôn nhân của chúng ta mới đặt dấu chấm hết cách đây không lâu, anh đã tìm được ngay một người con gái khác. Em mừng cho anh. Ít ra thì cô ấy có thể chia sẻ với anh những lúc cô đơn.
Cô ấy thật xinh và tươi tắn. Mắt cô ấy không có quầng thâm, trán không hằn những nếp nhăn và khi cười thì đến vết chân chim nơi khóe mắt cũng không có. Cô ấy chắc chắn trẻ hơn em, nhìn đời tươi sáng hơn em. Cứ nhìn hình cô ấy đứng bên anh, má sát má, vai kề vai, thì ai cũng biết rằng cô ấy đang hạnh phúc.
Em lại nghĩ đến mình những ngày đầu tiên thuộc về anh, cũng đầy sức sống và tràn trề hạnh phúc như thế. Giá mà người ta cứ mãi chỉ yêu thôi, đừng có hôn nhân, thì tốt biết mấy. Vì hôn nhân không phải một cuộc dạo chơi, hôn nhân đầy khó khăn trắc trở nên giết chết tình yêu của chúng mình. Chẳng hiểu cô ấy có biết không, anh ham chơi và bất kham, anh sẵn sàng đi “phượt” với bạn bè đến cả tuần mới về nhà bất kể khi ấy con có đang ốm, vợ mệt bơ phờ vì phải tăng ca. Anh ra ngoài rộng rãi hào phóng, chi đến tiền triệu mời em út đi bar nhưng đưa tiền mua hộp sữa cho con cũng khiến anh phải nghĩ. Có phải em đang trút giận lên quá khứ nên kể tội, điểm mặt chỉ tên những tật xấu của anh? Nhưng em đau lòng lắm, chẳng người vợ nào có thể điềm nhiên khi chồng thờ ơ, vô tâm đến vậy.
Em đã nghĩ, là vợ chồng thì hãy chấp nhận hết những tật xấu của nhau. Vì yêu anh, em cố gắng coi nhẹ tất cả, em tự mình đưa con đi uống cà phê, sang ông bà ngoại những lúc anh bận du hý với bạn bè. Em tự bắt taxi đưa con đến viện những khi anh say quắc cần câu nằm bết ở nhà mà con thì lên cơn sốt. Em có thể gánh hết việc của cả vợ và chồng, nhưng em lại không gánh nổi những dằn hắt, khó chịu của mẹ chồng, trong khi anh hoàn toàn đứng về phía mẹ.
Mẹ ngay từ đầu đã có ý coi thường em là con dâu tỉnh lẻ, mọi việc em làm đều khiến mẹ ngứa mắt. Mẹ chỉnh em từ chuyện rửa bát thế nào, thái thịt ra sao, ngay cả việc một tối rửa bát đến chục lần vì trong nhà mỗi người ăn một giờ, nếu em không làm cũng là em có lỗi. Nếu dụng ý của mẹ chỉ dừng lại ở việc dạy dỗ chỉ bảo con dâu để đảm đang khéo léo hơn thì em chẳng nghĩ. Nhưng trong sự chỉ bảo của mẹ luôn có ý mỉa mai xem thường, “nhà chị dạy chị thế à...”. Mẹ quên mất rằng em là chị cả trong gia đình có đến 4 đứa em. Nếu em làm không đúng cách của mẹ, dù sao em cũng đã làm tốt việc chăm sóc đến 4 đứa em bé hơn mình. Nếu trong sự bảo ban của mẹ có tình thương, thì em không bàn, nhưng em chỉ cảm nhận được rằng mẹ đang cố ra uy.
Chuyện ăn mặc khi đi làm của em mẹ cũng ý kiến. Hình như mẹ nghĩ, “gái quê” thì đừng “đú đời” đi làm mà mặc váy. Những bộ váy em mặc tới công sở được đồng nghiệp đánh giá là phù hợp, thời trang thì với mẹ chẳng bao giờ hợp nhãn. Mẹ nói xấu em đủ điều, với hàng xóm, với cả anh. Em chưa một lần cãi mẹ, nhưng chẳng hiểu sao, trong mắt anh và vài bà hàng xóm, em hỗn láo, xấc xược đến không dạy nổi nữa rồi.
Nhiều khó khăn tích tụ không thể giải quyết đã khiến em phải ra đi. Chỉ thương cho con của chúng mình, nó còn ngây thơ quá, chưa hiểu những mất mát, thiệt thòi nó phải mang vì sự chia tay của bố mẹ. Em luôn hứa với mình, sẽ nỗ lực để mang lại cuộc sống thật tốt cho hai mẹ con, tập cho mình thói quen sống không chồng. Em đang làm rất tốt, chỉ là, hôm nay biết anh có người mới, em lại quặn lòng. Thôi thì, mong cô ấy may mắn, không vấp phải những khó khăn ngày nào như em.
Đinh Lan