“Chồng cô ấy là trẻ mồ côi nên cô ấy may mắn không phải làm dâu”
(Dân trí) - Mấy hôm nay, mẹ chồng tôi giận tôi, bỏ đến nhà chị gái chồng ở sau khi mắng tôi là “đồ con dâu mất dạy”. Còn chồng tôi, anh luôn nói rằng tôi phải đến tận nhà chị gái xin lỗi mẹ chồng rồi đón bà về.
Nhưng tạm thời tôi không muốn làm gì cả, bởi vốn dĩ tôi cũng không biết mình có thật sự sai hay không.
Bố chồng tôi mất sớm, mẹ chồng tôi một mình nuôi hai đứa con. Chị gái sớm lấy chồng, ở cách nhà tôi không xa, còn vợ chồng tôi sống chung với mẹ.
Mẹ chồng tôi khá khó tính, khó chiều. Bà luôn cho rằng bà góa bụa sớm, không đi bước nữa, dành cả cuộc đời mình vì con thì con cái phải biết ơn bà vì sự hi sinh đó, phải nhất nhất nghe lời và chiều chuộng bà.
Vì quan điểm sống khác nhau, tôi và mẹ chồng khó hòa hợp. Tuy nhiên vì nghĩ mình phận dâu con, trong mọi sự mâu thuẫn tôi thường chọn cách im lặng. Chỉ cần tôi tranh cãi vài câu, mẹ sẽ khóc lóc với chồng tôi rằng tôi không tôn trọng bà, hỗn láo này kia. Chồng tôi thấu hiểu nỗi khổ này của tôi, luôn hi vọng rằng tôi có thể vì anh mà nhường nhịn bà một chút.
Mấy hôm trước, cô bạn thân của tôi lấy chồng. Sau khi đi dự đám cưới về, chồng có hỏi han tôi về gia đình chồng bạn thân. Tôi vui vẻ kể cho anh ấy nghe: “Cái H. đúng là trâu chậm uống nước trong. Chồng nó là thanh niên vượt khó, rất giàu có và lịch lãm. Anh ấy là vốn là trẻ mồ côi, vậy nên cái H. may mắn chẳng phải làm dâu một ngày nào hết”.
Tôi vừa nói xong thì tiếng mẹ chồng đã oang oang sau lưng: “Sao trước đây cô không chọn đứa nào mồ côi mà lấy cho nó sướng. Nhà tôi đúng là vô phúc. Nếu cô thấy sống với mẹ chồng khổ như vậy thì tôi không chết ngay được nhưng tôi sẽ đi khỏi nhà, cứ coi như con trai tôi mồ côi là được chứ gì”.
Nói xong, mẹ chồng tôi vơ hết đồ đạc rồi bắt xe sang nhà chị gái. Chồng tôi có nói cách gì cũng không giữ được bà. Vậy là anh quay lại trách tôi ăn nói không suy nghĩ. Tôi bảo tôi chỉ kể chuyện của cô bạn một cách vô tư, có gì nói nấy, không hề có ý ám chỉ cạnh khóe gì. Chẳng qua là “người nói vô tình, người nghe hữu ý”, là bà cố tình nghĩ xiên xẹo câu nói của tôi mà thôi.
Chị gái chồng nhân chuyện này cũng gọi điện nói những lời rất khó nghe. Chuyện chị ấy nghe được từ mẹ chồng kể đã thậm tệ thêm mấy phần nữa. Tôi cũng không muốn phân bua giải thích gì thêm, vì có nói gì thì cũng chẳng ai bênh vực tôi cả.
Mẹ chồng đối với tôi thế nào tôi không nói, tôi chỉ buồn thái độ của chồng mình mà thôi. Rõ ràng anh biết tôi chỉ nói vô tư, là do nhân tiện anh hỏi mới nói, nhưng khi mẹ giận thì lại quay sang đổ lỗi tôi ăn nói không nghĩ suy, còn bắt tôi phải sang xin lỗi rồi van nài mẹ chồng trở về nhà.
Tôi nói với chồng: “Nói thật với anh, tuy mẹ đối với em chẳng thương yêu gì. Tuy có nhiều khi em ước giá như mình không phải sống chung với mẹ chồng thì tốt biết bao, nhưng em chưa từng mong muốn anh không có cha mẹ. Nếu giờ em xin lỗi, khác gì em nhận mình mong muốn anh là trẻ mồ côi. Thứ nữa, đây là nhà của mẹ, mẹ thích ở thì ở, thích đi thì đi, em có đuổi mẹ đâu mà phải đi rước mẹ về. Bình thường mẹ trách em việc gì em cũng có thể nhẫn nhịn mà xin lỗi, nhưng cái tội này quá lớn, em không dám nhận”.
Anh ấy vò đầu bứt tai nói “Em làm như vậy là em không thương anh”. Là tôi không thương chồng, hay là cả nhà chồng đang cố tình bắt lỗi tôi?
Nguyệt
Mời bạn tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Chuyện của tôi" bằng cách nhập "Nội dung bình luận" phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận". Các bình luận thú vị, phù hợp sẽ được chọn đăng trên chuyên mục Tình yêu - Giới tính. Trân trọng!